Jun 26, 2007
Hoa hèn cỏ dại
Tiết trời càng lúc càng lạnh về đêm...giao thừa sắp đến rồi, có lẽ chỉ còn mấy mươi phút nữa la qua đi một năm cũ...Lang thang khu chợ tết chỉ còn vài gian hàng dưa hấu ế ẩm ráng mót mét giờ phút chót xem có ai đó ghé muạ..Tôi có cái thú đi lang thang vào đêm giao thừa như thế nàỵ..mắt tôi chợt khựng lại khi thấy một con bé gầy gò, đen đủi kéo lê lết 2 bao bã mía to tướng sền sệt trên lề đường, nó vừa đi vừa lẩm nhẩm đọc cái gì đó...như là đọc thần chú vậỵ Tôi tò mò quay lại va lẽo đẽo theo sau nó...ồ thì ra nó đọc thơ..." Hãy chỉ cho con cái xấu
Để con nên người tốt lành
Hãy chỉ cho con cái tốt
Để con thêm giỏi thêm chăm...
Tôi sững sờ vì bài thơ đó nguyên văn không phải như vậỵ Tôi nhớ đã có đọc qua nhưng thay chữ con bằng chữ em bởi đó là bài thơ tình...và 2 câu cuối là.. Để em chăm chút đời anh ...thiệt tức cườị..Tôi lân la làm quen nó -- Nhỏ sao khuya rồi em hỏng về nhà sớm đón giao thừa ? Nó lấm lét nhìn tôi dường như sợ hãị..
- Tuị..Tui hỏng có quen ông..?
-Đừng sợ bé...hông quen thì bây giờ quen! Tôi đâu có ăn thịt bé mà sợ
-Tuị..tui chỉ sợ ông làm công an thui!! tui sợ bị tó vô bót hà..
- nè..đừng có sợ! Tôi không phải là công an ? bộ bé làm gì xấu hay sao mà sợ công an ?
- đâu có ? tui chỉ đi lượm bã mía cho mẹ tui thui mà..còn tiền này là tui lượm được của ai làm rớt chứ hổng phải lấy trộm đâu ? Tui thề nói thiệt đó...mẹ tui dạy tui lạ..hãy chỉ cho ...
-bé, tôi biết rồị.hãy chỉ cho con cái xấu chứ gì... con bé há hốc mồm và trợn mắt nhìn tôi " sao ông biết thơ của mẹ tôi vậy ? "
- nè, taị sao thì bé không cần biết, thế bé ở đâu ? tại sao lại cứ đọc bài thơ ấy ? - tại vì...tui lượm được tiền mà hỏng biết là điều xấu hay tốt nên đọc thoị.lượm tiền có phải là điều xấu không ông ?
- không phải là điều xấu nếu nhỏ không biết người đánh rơi là ai để mà trả, sẽ là điều xấu nếu như nhỏ biết mà không chiụ trả .....nhỏ...sao im lặng vậy ? .....
- không có gì...tui phải quẹo đây!!
Không hiểu sao suốt đêm giao thừa đó tôi cứ mãi bị đôi mắt của con nhỏ ám ảnh mãị..đôi mắt trong sáng, đen lay láy và to tròn..đôi mắt như ươt khi tôi giải thích caí tốt và xấụ..tôi biết tại sao con nhỏ im lặng...nhưng tôi không trách con nhỏ tí nàọ..cuộc sống của nó nghèo khổ và túng thiếu quá mà...nó đâu có dại gì đem trả lại số tiền mà nó đã nhặt được chứ!! nhất là những ngày tết như thế nàỵ.. Một năm trôi quạ..cũng vào đúng đêm giao thừạ..sau khi lang thang đã đời, vừa bước vào nhà thì nhỏ em gái đưa cho tôi mảnh giấỵ..
-có con nhỏ lượm ve chai gởi cho anh tờ giấy nè...
- Hey, bậy bạ gì đó..anh mày như vầy mà biểu có quen con nhỏ lượm ve chai hay saỏ
- ai mà biết!! nó nhờ thì em đưa, hổng lấy thì giục thùng rác...tại thấy con nhỏ khẩn khoản nên em mới hứạ..dzí lại nó còn tặng cho em cuốn thơ để làm quà nữa nên em mới chiụ chứ bộ -lúc này thì tôi tò mò...đâu ? đưa đây!! Ui chao, bao thơ làm bằng tay, dán kĩ đàng hoàng...những dòng chữ gọn gàng mà không kém phần thanh tú...chữ viết còn đẹp hơn cả chữ tôị." Ông, Tôi thật có lỗi vì đã giữ số tiền đọ.nhưng cuối cùng mẹ tôi cũng không thể sông lâu hơn với món tiền nhỏ nhoi đó...đúng như mẹ tôi và ông đã chỉ dạy đồng tiền không phải của mình thì sẽ chẳng đem hạnh phúc đến cho mình...tôi đã không biết chính bản thân mình, đã tham lam nên ông trời trừng phạt tôi mất mẹ..cám ơn ông đã dạy tôi một bài học xử thế ở đời, không có gì để tỏ lòng biết ơn và tạ tộị..tôi gởi tặng ông cuốn sổ thơ mà tôi đã ghi chép những bài thơ của mẹ tôị..
Kính
Hoa hèn
Tôi sững sờ...hoa hèn...cái tên gì mà lạ vậỵ.tôi nhớ ngay ra là con bé năm ngoáị..tôi gọi vớị."út ơi, út...lại đâỵ..
-gì mà hét to thế anh hai !!
-cuốn thơ đâụ..đưa cho anh..
-nó tặng cho em mà!!
-em con nít biết gì mà thơ với thẩn..
- xí!! em 15 tuổi rùi đó nhạ.. - thôi đưa cho anh đi, anh thưởng 500 ăn chè nè... nghe tới chè mắt con nhỏ sáng rực và chẳng thèm thơ thẩn nữạ.
- đưa tiền đị..hông thôi anh quên!! Tôi cầm lấy cuốn sổ tay nhỏ mà bâng khuâng...trên mặt bià là một tấm ảnh cắt gọn của một người đàn bà trạc 32 tuổi và một đứa con gái trạc 6,7 tuổi gì đó...người đàn bà có đôi mắt rất đẹp và tôi nhận ra ngay con bé sao y bản chánh đôi mắt của mẹ nó...đọc những vần thơ giống như những trang nhật kí nói về cuộc đời bất hạnh mà tôi tin chắc là của 2 mẹ con bà tạ..đã khiến tôi, một đấng nam nhi cũng suýt rơi lệ.. Tôi đã bâng khuâng tự hỏi" nhỏ ơi bây giờ nhỏ ở đâu ? Tôi đã cố công đi tìm con bé đó nhưng thời gian cứ vô tình trôị..tôi đã chẳng hề gặp lại mà trong lòng thì cứ luôn xao xuyến bâng khuâng mãi với đôi mắt của một đóa hoa hèn
Sáng nay trời đông thật lạnh
Ngoài trời tuyết rơi đẹp quá...
Ước như có em bên cạnh...em ơi, em ơị..
-hey, đi Philly chơi hông?
- Philly là cái chỗ nàọ..tao chỉ mới qua đây có một tuần mà mày làm như tao là dân Mỹ hông bằng..
-ờ hén...tao quên mày là ma mớị..Philly là thành phố cổ lắm rùi nhưng có đông người việt và đồ ăn thì
ngon lắm...
-có xa không ?
- lái khoảng hơn 2 tiếng hà...
-trời lạnh thế nàỵ..thôi để tao ở nhà ngắm tuyết rơi mày ạ..
-choi ơi, già sắp hai đời vợ rồi mà còn lãng mạn thế cha ?
- 40 đâu phải là già...
-hổng chiu già thì đi đi chạ..dzui lắm đó...đi cho biết đó biết đâỵ..ở trong nhà riết biết ngày nào có...dzợ
hai !!
-mày bậy bạ dzừa thôị..tao đã có vợ đâu mà một với haị..
- ủa thiệt dzậy hả ? ở việt nam hổng kiếm được mảnh tình vắt vai nào hay saỏ ông bô trai dzị mà cũng ế
nữa sao ?
-tại tao không muốn chớ không phải ế mày ơị..thôị..di thì đi!!lải nhải mãi !
...................
Philly nhộn nhịp thật!! chợ việt nam đông ơi là đông!!! Tôi cứ như là người trên cung trăng rơi xuống vậy!!..đồ ăn so với VN thì...hỏng có tiền để mà muạ..gia đình khá như ba mẹ tôi cũng chưa chắc mua nổi
huống chị..không hiểu sao trong đầu tôi lại hiện lên đôi mắt của con bé lượm bã mía 15 năm về trước
trong cái đêm giao thừạ.ừ nhỉ hôm nay cũng là giao thừạ..hèn chi bà con đi chợ đông quá!! tiếc răng trời
quá lạnh...chớ không tôi lại đi lang thang...mà ở đây làm gì có chợ tết như ở vn chứ ? cũng chẳng có
tiếng pháo đón giao thừạ..lần đâù đón giao thừa nơi xứ nguờị..tôi nghe lòng mình quay quắt...khu
shopping more của người việt này cũng lớn ghê!!cũng nhiều gian hàng quà tết lắm nhưng không khí tết ở
đây duờng như cũng lạnh như mùa đông ở đây vậỵ..Tôi chợt nhớ bài cà fê một mình của Ngọc Lễ...mà tôi
đã tự sửa lời cho hợp với khung cảnh ở đâỵ Sài gòn chợt mưa chợt nắng chứ còn ở đây thì...trời lạnh tuyết
rơi nhiều quá thì đúng hơn...Tôi nhớ con bé hoa hèn đã tả tơi trong bộ đồ cái bang mà chạnh lòng...còn
mẹ nó...nó đã đau khổ lắm!!! đã bao năm tôi cố công tìm kiếm nó,trong tôi như có một sợi dây vô hình
thôi thúc tôi kiếm nónhưng chỉ hoài công!! nó vẫn bặt vô âm tín hơn 15 năm trờị..cái tên Trương hoài Du
được tôi đăng báo khắp nơi nhưng chẳng ai biết tăm hơị..
mãi lo nghĩ mà tôi lạc mất thằng bạn lúc nào chẳng haỵ..chết rồi, có nước vô tìm cop mất thôi!! Tôi dáo
dác đi kiếm nó...thì...
-ông ạ...ông cho tôi hỏi chút...
- cộ..là...chúa ơi!! tôi có nằm mơ không ?
-Hoa hèn!! ông vẫn còn nhận ra bông cỏ dại này sao ?
Tôi đứng như trời trồng...hoa hèn, cỏ dại!! đúng là con bé đó...nó giống mẹ nó như khuôn đúc!!!cặp mắt
không thể nào lẫn lộn được...nó đã là một người đa bà
Phải, con bé ấy đã là một người đàn bà bên cạnh đứa con đã hơn mười tuổị...sao lại có thể như thế nhỉ ?chỉ mới hơn mười năm kể từ đêm giao thừa năm ấỵ..con bé hoa hèn này dạo ấy chỉ khoảng 12 tuổi, làm sao lại có đứa con lớn tượng như thế nàỵ.. Tôi cứ ngẩn ngơ với suy nghĩ ngớ ngẩn này cho đến khi con bé...à không, người đàn bà ấy nhắc tôị..."Tôi biết ông ngạc nhiên nhiều điềụ..mọi chuyện xảy ra trong đời tôi cứ như là...những câu chuyện tình cờ được góp nhặt duy chỉ đứa trẻ nàỵ..cô ta quay sang con" Du, con đi qua tiệm băng nhạc mua cho mẹ cuốn băng kể chuyện mới của Nguyễn Ngọc Ngạn đi!
đạ mẹ!!
đứa bé dạ thật ngoan rồi chạy đị..nó cao lớn gần bằng mẹ nọ..không ai có thể tưởng tương được một người đàn bà trẻ như thế này lại có một đứa con lớn chừng ấỵ..không kềm được tò mò...tôi hỏi
-Hoa hèn....à mà không, cô tên Du mới phảị..
-Không ông ạ...tên Du bây giờ là tên của con trai tôi, tên tôi là Hoa Hèn...Trần thị hoa Hèn...lúc sang Mỹ tôi đã khai cái tên này, là trẻ mồ côi như tôi thì làm gì có giấy tờ mà minh chứng ?Tôi đặt tên cho con mình là Trần Hoài Dụ..số tôi may mắn, dạo ấy tôi bị người ta bắt bỏ lên tàu chỉ vì tôi đang lang thang trên biển tìm đường chết...
- Tại sao lại chết ? có chuyện gì xảy rạ...
- Tôi đã nói, đời tôi là một sự góp nhặt những mẩu chuyện tình cờ...chuyện tôi vô tình quen ông, chuyện tôi vô tình được lưu lạc qua xứ Mỹ này, chuyện tôi vô tình có một đứa con và bây giờ chuyện tôi tiình cờ gặp lại ông...ông xem...có phải là những câu chuyện tình cờ không?
Tôi nghe đau thắt đáy lòng...vậy ra thằng bé ấy không chạ..giọng người đàn bà vẫn nhỏ nhẹ..
- Ông đã đoán đúng,sau khi mẹ tôi chết, tôi đã bị một thằng bụi đời nào đó hãm hiếp, dạo ấy tôi chỉ vưa 15 tuổị..nhưng có lẽ với ông vẫn chỉ là con bé lên 10, có phải không ? bởi tôi quá gầy gò...tôi đau khổ chỉ còn biết tìm đdường tự vẫn...Từ giã ông, tôi về quê xưa, những mong rằng sẽ được nằm yên trong lòng biển để nước mặn của biển sẽ rửa sạch cõi lòng tôị..nhưng lại không ngờ tôi có duyên nơi xứ lạ quê người nàỵ..càng tình cờ hơn....là...tôi đã mang thaị..nhờ đứa trẻ này mà tôi được ở dạng ưu tiên, được một gia dình Mỹ nhận làm con nuôi và trưởng thành tới hôm naỵ..
-------------------------------
Nghe chuyện của con bé mà nước mắt tôi lưng tròng....con bé vẫn dí dỏm ví cuộc đời của mình như những mẩu chuyện tình cờ...thế còn tôị..cuộc đời của tôi liệu có phải là một câu chuyện tình cờ chắp nối cùng con bé hay không ?
Nhìn đôi mắt ướt long lanh của nó, lòng tôi bâng khuâng khó tả....không lẽ...vô cớ chi đã hơn mười năm tim tôi không hề rung đông với bất kì bóng hình nào mà giờ đây lại bị những câu chuyện tình cờ của coon bé Hoa hèn, cỏ dại ấy thôi miên trái tim tôi ??????[/color][/font]1661
Labels:
Phù Du,
TruyenNgan
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment