Feb 26, 2014

Thôn Phệ Tinh Không-Chương 236


Thiên 4: Sinh mệnh niết bàn

Chương ba mươi ba: Địa Cầu Đệ Nhất Tinh Thần Niệm Sư


Người dịch: Workman

Nguồn: www.tangthuvien.com

Hoa Hạ Quốc, Căn Cứ Thị Đông Bắc.

“Ba!”

Một thiếu phụ mĩ lệ nhìn cảnh trên màn hình truyền hình trực tiếp, thì thầm đau đớn. Rồi lập tức đứng bật dậy, vào thẳng thư phòng của mình bên cạnh, làm một nam nhân và hài tử đang nhìn màn hình truyền hình trực tiếp trong phòng khách nhìn nhau vẻ ngơ ngác.

Trong thư phòng.

Thiếu phụ nhanh chóng mở máy vi tính, vào hòm thư, click mở một email mới nhất. Trong thư có attach một đoạn video. Thiếu phụ cắn môi, run rẩy nhè nhẹ click mở nó ra.

Tíc.

Video mở ra, xuất hiện hình ảnh. Đó là Lôi Thần đầu trọc một thân bạch y,.

“Tiểu Lôi.” Lôi Thần không còn cợt nhả như lúc trước, ngược lại nụ cười ông rất ôn hòa “Ba và con cũng phải tới mười sáu năm rồi không gặp nhau nhỉ.”

“Còn nhớ năm đó, lần đầu tiên ba dẫn con đi chơi, còn nhớ lần đầu tiên ba dạy con luyện võ. Cũng nhớ lần đầu tiên ba mắng con, lần đầu tiên ba đánh con.” Lôi Thần lắc đầu, mỉm cười. “Ba biết con hận ta, nhưng cho dù phải lựa chọn một lần nữa, ba vẫn sẽ lựa chọn giết tên khốn khiếp đó.”

“Ba cũng biết con không tha thứ cho ba đâu.”

“Năm đó mẹ con để con lại cho ba, ba đã cam đoan để con được cả đời được vui vẻ, để con không chịu một chút ủy khuất nào, không bị một chút đau khổ nào. Không ngờ lại biến thành như vậy.”

“Không nói nữa.”

“Lát nữa, ba sắp đi với Hồng bá của con. Lần này, ba e rằng rất khó còn sống mà trở về. Do đó, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn gửi email cho con!” Lôi Thần xoa cái đầu trọc lóc “Tiểu Lôi, con yên tâm, người cha của con nhất định sẽ giết con Thôn Phệ Thú đó.”

“Ba đã nói với con rồi, ba sẽ không để con chịu khổ, đây là lời hứa của ba với mẹ con, cũng là lời hứa với con.”

“Vĩnh viễn là ba yêu của con!”

Trên đoạn video, Lôi Thần mỉm cười, rồi video chấm dứt.

“Hu hu, hu hu”, thiếu phụ gục xuống khóc ngay trên bàn vi tính, nước mắt không ngừng chảy như suối.

Khi mất đi, mới biết thế nào là đau đớn.

“Ba, ba ơi, ba ơi, ba về di, ba về đi. Con biết con sai rồi, con biết con sai rồi mà.” Thiếu phụ không ngừng khóc, khóc tới mức khản cả giọng.

Trong đầu cô hiện lên những cảnh lúc trước. Mẹ cô chết từ khi cô còn nhỏ xíu, cô được Lôi Thần một tay nuôi dạy. Lôi Thần vô cùng thương yêu, cưng chiều cô

Chỉ là khi cô mười sáu tuổi, vì gặp mối tình đầu, Lôi Thần đã giết bạn trai cô. Mà Lôi Lôi vốn được cưng chiều từ nhỏ tới lớn trở nên vô cùng phẫn nộ, bỏ nhà đi ở trọ, còn lưu lại những lời rất vô lễ.

Lúc này.

Cô đột nhiên bừng tỉnh, cha cô yêu cô tới dường nào.

Trên tường thành bao quanh vệ thành ở Căn Cứ Thị Kinh Đô, Cổ Nghị đang thăm những thương binh.

- Đừng động đậy nhé. Nằm xuống nghỉ ngơi đi.

Cổ Nghị liền nói.

- Dạ, thủ trưởng.

Một quan nhân bị thương băng trắng cả người vội đáp.

Cổ Nghị đứng thẳng dậy.

- Thủ trưởng.

Một cảnh vệ vội chạy tới.

- Chuyện gì?

Cổ Nghị hỏi. Tên cảnh vệ thì thào tới:

- Thủ trưởng, Lưu Ninh hy sinh rồi.

Lưu Ninh là một thân truyền đệ tử nhỏ nhất của Cổ Nghị. Cổ Nghị rất thích tiểu đồ đệ này. Khi chiến tranh đến, đệ tử dưới trướng Cổ Nghị cơ hồ toàn bộ đều được phái đến chiến trường.

- Ồ.

Cổ Nghị chỉ ừ một tiếng mà không nói gì, nhưng toàn bộ cơ mặt như co rúm lại.

- Tiểu Ninh

Cổ Nghị lặng lẽ thầm gọi, nhìn lướt cả trại y xá. Không ít binh lính bị thương đang cầm điện thoại di động, hoặc xem phim, hoặc xem thư.

- Họ, đều rất trẻ!

Cổ Nghị cảm thấy cực kỳ bi ai, rồi lại bất lực không thể làm gì được.

Hồng và Lôi Thần thất bại, làm các lãnh đạo trên địa cầu vô cùng thống khổ. Hơn nữa họ cũng được La Phong cho biết, dù có dựa vào Lưu Ngân Hộ Vệ cũng căn bản không thể giết chết Thôn Phệ Thú, nên càng đau khổ hơn.

Nhưng!

Các lãnh đạo tuyệt vọng, nhưng trên truyền hình trực tiếp lại tuyên truyền khác hẳn!

Bây giờ toàn cầu vẫn đang truyền hình trực tiếp. Nhưng bây giờ lại chiếu lại cảnh chiến đấu lúc trước. Hơn nữa còn nói, Hồng và Lôi Thần chỉ bị thương nghiêm trọng nhưng không chết.

Còn nói, hai người khổng lồ bạc đó là khoa học kỹ thuật mới nhất của địa cầu bây giờ người khổng lồ, nhân loại vẫn có hy vọng!

Điều này làm vô số quần chúng phổ thông tràn ngập hy vọng!

Vô số binh lính đang tiếp tục phấn đấu!

La Phong đã trở lại nhà mình.

Trong phòng khách, TV đang mở.

- Hai người người khổng lồ bạc, là do các nước hợp lực nghiên cứu chế tạo. Là kỹ thuật mới nhất về người khổng lồ. Cũng như mấy ngàn năm qua, trận chiến tranh này nhân loại nhất định sẽ chiến thắng!

Thanh âm trên TV làm La Phong không kìm được, ly khai thẳng phòng khách, lên sân thượng lầu ba.

Trên sân thượng.

Gió mát thổi vi vu, La Phong thanh tỉnh hơn một chút.

- Vô dụng, La Phong. Bỏ qua đi!

Ba Ba Tháp khuyên nhủ

- Địa cầu không còn hy vọng nữa đâu. Những người khác chết thì đã chết, ngươi cũng không ngăn cản được đâu.

- Đây không phải là một người hai người chết, mà là vô số người.

La Phong không kìm được nổi giận nói:

- Ta có thể trơ mắt nhìn vô số thiếu niên, thậm chí còn cả những nhi đồng, những trẻ em chết như vậy sao? Ta có thể trơ mắt nhìn cả địa cầu biến thành chỗ vui chơi của quái thú sao? Nhìn nhân loại biến mất sao? Nhất định phải có biện pháp, nhất định có.

Cả địa cầu biến thành địa bàn của quái thú, ngẫm lại quả là một cơn ác mộng.

- Linh hồn, là căn bản của sinh mạng.

La Phong sáng mắt lên

- Sinh mạng khí tức của Thôn Phệ Thú đã trở nên yếu hơn trước nhiều, có phải là đại biểu cho việc linh hồn nó cũng yếu hơn trước rất nhiều không? Ba Ba Tháp, ngươi nói cho ta biết xem nào.

- Ặc

Ba Ba Tháp hơi chần chờ.

- Ngươi nói đi chứ.

La Phong hơi tức giận.

- Đúng, nó suy yếu. Nhưng không phải là thứ mà một tên tinh thần niệm sư cấp hành tinh cấp ba như ngươi có khả năng trêu vào đâu.

Ba Ba Tháp liền nói.

- Ba Ba Tháp, ngươi đã nói, nó còn rất nhỏ! Đích xác, cấp hành tinh không thể tiến hành phiêu bạt trong vũ trụ. Nó bây giờ mới là cấp hằng tinh bậc một, chứng tỏ nó hẳn là vừa sinh ra trên địa cầu! Mạnh như nó, nếu sinh ra sớm hơn, e rằng đã bị nhân loại phát hiện ra rồi.

- Phát hiện muộn như vậy, hẳn là vừa sinh ra không lâu.

La Phong nói ngay

- Nó còn rất nhỏ, linh hồn hẳn là tương đối non nớt.

- Hơn nữa nó còn liên tục bị pháo phóng xạ cấp B6, rồi bị Hồng và Lôi Thần công kích rất mạnh. Thực lực e rằng chỉ còn một hai thành lúc trước.

La Phong sáng mắt lên.

- Nếu ta sử dụng bí kỹ liều mạng Hư Không Chi Tháp của Vẫn Mặc Tinh, bí kỹ này vốn đã rất mạnh, một khi liều mạng...

- Nếu không đủ, ta sẽ dựa vào Lục Mang Bí Kỹ, dể các cường giả địa cầu khác cùng ta...

Trong đầu La Phong nhanh chóng hiện lên các phương pháp.

Bí kỹ Vẫn Mặc Tinh nhất mạch rất mạnh!

Còn Ba Ba Tháp vẫn luôn yêu cầu La Phong nghiên cứu những bí kỹ ấy. Bây giờ, mặc dù không phải đã nghiên cứu kỹ lắm, có những thứ thâm ảo quá thì La Phong với chút thực lực bây giờ cũng không thể thi triển ra được. Nhưng hắn có thể thi triển ra công kích mạnh nhất của hắn bây giờ.

- La Phong, ngươi nghĩ gì thế!!!

Ba Ba Tháp nổi điên nói:

- Ta không cho phép. Ta tuyệt đối không cho phép. Ta đã đợi năm vạn năm rồi, chờ đợi một truyền nhân. Ta tuyệt đối không cho phép ngươi đi chịu chết!!!

- Ta không phải chịu chết. Hồng và Lôi Thần thiêu đốt linh hồn không phải không chết sao?

La Phong hỏi.

- Nhưng họ đã bị ngủ say rồi!

Ba Ba Tháp nổi giận nói:

- Trong vũ trụ, cho dù cường giả Bất Hủ một khi linh hồn bj thương nặng, bị chìm vào hôn mê, có khi hôn mê cả trăm vạn năm mớii khôi phục! Còn có người vĩnh viễn hôn mê không đậy nổi. Hồng và Lôi Thần tuy không chết, nhưng đã chìm vào hôn mê! Linh hồn họ vốn không mạnh, nếu có thể tỉnh lại, một hai năm sẽ tỉnh lại. Nếu không, vĩnh viễn không thể tỉnh lại, cho đến lúc chết trong hôn mê.

- La Phong, ngươi đừng làm xằng bậy.

Ba Ba Tháp cả giận nói.

- Ta đầu tiên là La Phong, tiếp theo mới là truyền nhân Vẫn Mặc Tinh.

La Phong dùng ý niệm nói.

- Ngươi muốn đi chịu chết à?

Ba Ba Tháp cả giận nói.

- Ba Ba Tháp.

La Phong nhìn quanh bốn phía.

- Ngươi nghĩ rằng ta muốn chết sao? Ta không muốn chết!!! Ta muốn nhìn thấy hài tử sinh ra biết bao nhiêu. Muốn nghe hài tử gọi một tiếng ba ba biết bao nhiêu! Ta muốn sống! Nằm mơ cũng muốn sống!

- Nhưng ngươi...

Ba Ba Tháp chần chờ.

- Ba Ba Tháp, bây giờ ta có hai lựa chọn! Thứ nhất, làm rùa đen rút đầu, trơ mắt nhìn vô số đồng bào bị giết, nhìn vô số hài đồng ngây thơ khóc gọi ba mẹ bị giết, nhìn những đứa trẻ còn bú mẹ bị giết. Nhìn họ bị giết, còn ta, đem thân nhân, hài tử đi trốn vào Vẫn Mặc Tinh. Làm rùa đen rút đầu! Sau, đó hài tử ta sinh ra, chúng sẽ không thấy ánh mặt trời, không có bằng hữu. Chúng chỉ có thể được nghe ta kể về về những người rất giống chúng trên địa cầu, chỉ là họ đều đã chết cả.

- Hơn nữa Ba Ba Tháp, ngươi đã nói, cấp hành tinh mới có năng lực lưu lãng trong vũ trụ sao! Không đến cấp hành tinh, hài tử thê tử ta, khi vào vũ trụ tìm tinh cầu khác, cũng vô cùng nguy hiểm. - La Phong nói.

Ba Ba Tháp cam chịu.

Sự thật là như thế.

Vũ trụ, chẳng hề hòa bình!

Tranh đấu tồn tại ở từng tinh cầu. Một cấp hành tinh mà đem theo một vài người thường đi trong trong vũ trụ là một đại nạn.

- Ta muốn đạt tới cấp hằng tinh, mới có thể để người trong nhà ta vào sống yên ổn trong vũ trụ. Còn nếu ta muốn đạt tới cấp hằng tinh phải mất bao lâu? Vài chục năm? Hài tử ta phải ở trong phi thuyền vài chục năm à?

La Phong lắc đầu.

- Điều này quả thực là một cơn ác mộng. Thoát ly xã hội vào phi thuyền sống vài chục năm, ta chết cũng không muốn để hài tử ta trải qua việc này.

- Con đường thứ hai!

La Phong nói:

- Dựa vào Lục Mang Bí Kỹ, để năm vị cường giả cấp hành tinh hiến tế linh hồn, kết trận, thiêu đốt linh hồn! Sau đó, ta thi triển chiêu liều mạng cuối cùng Hư Không Chi Tháp! Hai chiêu này đều là bí kỹ của Vẫn Mặc Tinh. Khi thiêu đốt linh hồn, đấu với con Tinh Không cự thú thực lực cũng chỉ còn lại có một hai thành, vẫn rất có hy vọng.

- Kết quả sẽ là. Một, thành công, ta không chết, vô số người đều có hy vọng. Đương nhiên đó là tốt nhất.

- Hai, thành công, ta chết. Nhưng, bọn nhỏ của ta có thể sống cuộc sống tốt. Được vào nhà trẻ, được chơi với bạn bè. Có ba mẹ ta và Từ Hân chăm sóc, chỉ thiếu người cha như ta mà thôi. Sau này chúng cũng sẽ được biết về cha trong sử sách, tin rằng chúng sẽ kiêu hãnh vì cha mình.

- Thứ ba, thất bại. Ta đương nhiên cũng chết. Con Thôn Phệ Thú khẳng định sẽ bị thương càng nghiêm trọng thêm, nên nhân loại cũng có hy vọng giết chết nó!

La Phong làm ra vẻ bình tĩnh.

- Ba Ba Tháp, ngươi nói ta còn đường nào khác không?

Ba Ba Tháp muốn nói, rồi lại không biết nên khuyên bảo ra sao.

- Ba Ba Tháp, thật đó. Kỳ thật khi ta 19 tuổi, gia nhập vũ giả, ta đã không sợ chết rồi!

- Bây giờ, ta rất sợ giam con ta trong phi thuyền vài chục năm!

- Ta sợ hãi, sự hi sinh của biết bao nhiêu người như Hồng, Lôi Thần trở nên vô nghĩa!

- Chết, không có gì đáng sợ. Người, sinh lão bệnh tử một vòng luân hồi.

- Ta nghĩ về bằng hữu ta, Ngụy Văn.

- Ta nghĩ về đồng bào ta.

- Ta nghĩ cho vô số những em bé trong bụng mẹ, cũng như hài tử ta.

- Liều một phen vì họ.

- Cũng vì bản thân mình!

La Phong cười ha ha.

- Phải biết rằng, Hồng và Lôi Thần đi liều mạng, họ là hai vũ giả mạnh nhất trên địa cầu, nhưng ta cũng là tinh thần niệm sư mạnh nhất trên địa cầu chứ. Ta sao có thể lùi bước? Ha ha!

La Phong cười, nhưng Ba Ba Tháp lại trầm mặc.

Biết bao lâu rồi...

Ba Ba Tháp đã không còn tâm tình phức tạp này nữa rồi. Lần đầu tiên, Ba Ba Tháp khâm phục một người mà nó luôn luôn nhận định rằng có tư chất rất bình thường, chỉ bất lực mới chọn làm truyền nhân.

- Được, ta giúp ngươi.

Ba Ba Tháp nói trầm trầm.

- Ha ha, đừng như vậy mà. Ta đã nói. Liều một phen, vẫn có khả năng sống mà.

Tâm linh La Phong lúc này trở nên vô cùng linh hoạt.

No comments:

Post a Comment