Feb 26, 2014

Thôn Phệ Tinh Không-Chương 244


Thiên 5: Vũ trụ mạo hiểm giả

Chương năm: Bùa Bình An


Người dịch: Workman

Nguồn: www.tangthuvien.com

Sau khi trở thành Thôn Phệ Thú, thực lực đề cao rất nhanh, nhưng... sau khi linh hồn và thân thể hoàn toàn phù hợp, linh hồn của La Phong cũng không thể tránh được việc những đức tính như bạo ngược, hung tàn, lạnh giá trong huyết mạch Thôn Phệ Thú đã được truyền thừa bao nhiêu đời làm ảnh hưởng. Hơn nửa năm sống cô độc, rất nhiều tính bạo ngược trong huyết mạch xâm nhập vào linh hồn hắn... làm La Phong lạnh giá bạo ngược hơn trước rất nhiều.

Nhưng vừa nghe tin tức đó, La Phong lại có cảm giác máu từ đầu đến chân như sôi trào: “Ta có hài tử rồi, ta có hài tử rồi!” Hắn kích động tràn ngập cả linh hồn.

“Nhanh thôi, nhanh thôi, còn tám tháng nữa, thân thể ta sẽ thai nghén thành công, đến lúc đó, có thể về nhà thăm chúng rồi.”

Dưới đáy biển Thái Bình Dương xa xôi, La Phong hóa thân thành Kim Giác cự thú kích động vô cùng.

Còn trên địa cầu, các đài báo đều đưa tin về việc hai hài tử vừa mới sinh ra.

Một là La gia có di sản của La Phong để lại nên phú khả địch quốc.

Thứ hai, hai hài tử đó có gien tuyệt đối tốt, tiền đồ vô cùng tận.

Ba là, trong tám anh hùng hy sinh, lại có hai hài tử sinh ra, nên ý nghĩa vô cùng đặc thù.

Ngày 22, tháng 11 năm 2060. Buổi sáng.

- Bình Bình và Tiểu Hải, ngoan nào.

Từ Hân mặc áo len trắng, thương yêu hôn lên hai cục cưng trong tay mình. Hai cục cưng mắt lóng lánh, nhìn mẹ chúng, cười hí hởn. Bàn tay nhỏ bé quơ lên.

Hai vợ chồng La Hồng Quốc, Cung Tâm Lan cười nhận lấy hai đứa cháu cưng.

- Từ Hân, chúng ta đưa Bình Bình và Tiểu Hải đi vào tiểu khu chơi.

Cung Tâm Lan cười nói.

- Được rồi, mẹ.

Từ Hân khẽ gật đầu.

Đưa mắt nhìn theo ông bà đưa hai cục cưng rời đi, Từ Hân nhè nhẹ đóng cửa phòng, đi vào phòng ngủ. Ở canh hành lang có cái bàn viết, trên bàn viết để một máy laptop. Từ Hân ngồi trên ghế, để ánh sáng mặt trời mùa đông ấm áp chiếu lên người, rất thoải mái. Từ Hân nở nụ cười, ngồi trên chiếc ghế xoay cạnh bàn viết.

Rồi rút giấy bút trong ngăn kéo ra.

“Từ nhỏ đến lớn, dưới sự giáo dục của gia tộc, ta luôn đặt tiêu chuẩn cao nhất cho mình. Hơn nữa cuối cùng ta cũng thích có cảm giác được tuyển nhân viên, khai sáng sự nghiệp, làm việc cho thiên hạ.”

“Nhưng, làm việc cho sự nghiệp của mình quả là rất mệt.”

“May mà ta có La Phong.”

“Có La Phong bên người, ta không có áp lực gì. Anh ấy che mưa che nắng cho ta, để ta tận tâm khai sáng sự nghiệp. Ta rất hưởng thụ cảm giác đó. Ta cũng tưởng sẽ có thể duy trì như vậy tới vĩnh hằng. Không ngờ... ta không oán ai. Nhưng, thật sự, ta không còn thấy ý nghĩa gì để sinh tồn trên thế giới này nữa rồi.”

“Người sống là vì cái gì?”

“Tình yêu? Gia đình sự nghiệp?”

“Ta không biết!”

“La Phong không có ở đây, tình yêu đã rời xa ta. Sự nghiệp ư? Sự nghiệp gặp khó khăn, ta chẳng biết nói với ai. Sự nghiệp thành công, cũng không ai chia sẻ cùng vui với ta. Không có anh ấy ở bên, cho dù là sự nghiệp thành công, cũng chỉ rất mù mờ, không có ai ủng hộ cả.”

“Mỗi khi nửa đêm nằm mơ, ta thường xuyên rơi lệ.”

“Rốt cục, ta đưa ra quyết định.”

“Ta cảm thấy rất nhẹ nhàng. Tâm linh rất minh mẫn.”

“Ba mẹ, ca ca, mọi người đừng thương tâm, vì ta bây giờ rất vui.”

Viết xong, Từ Hân buông bút, ngẩng đầu nhìn lên. Nhìn qua cửa sổ ra vườn tiểu khu. Vợ chồng La Hồng Quốc đang ôm hai cục cưng, hai đứa bé đang cười đùa rất vui vẻ.

“Tiểu Hải, Bình Bình.” Từ Hân nhẹ giọng nói: “Các con mới hai tháng, còn chưa biết gì, tin rằng khi lớn, sẽ không còn nhớ gì nữa đâu.”

Từ Hân mở máy laptop bên cạnh, rồi mở một đoạn âm nhạc.

Đó là bài ca cổ thời gian trước Đại Niết Bàn.

“Kim giây kim phút tích tách trong lòng

Ánh mắt ta trống rỗng quá

Tim đập liên hồi

Em hỏi mình muốn anh yêu em sâu bao nhiêu

...

Thanh âm mượt mà, mang theo vẻ ngượng ngùng e ấp, văng vẳng cả căn phòng. Đây là một bài hát tên là ‘ngày mai em gả cho anh’ thời kỳ trước Đại Niết Bàn do Vương Phi hát.

“Ngày mai em sẽ gả cho anh rồi...”

“Ngày mai em sẽ gả cho anh rồi...”

Tiếng nhạc văng vẳng trong phòng, Từ Hân cũng nhè nhẹ ư ử hát theo, rồi tới tủ quần áo, lấy ra bộ áo cưới...

Mặc cho mình.

Mặc áo cưới.

Từ Hân khẽ ư hử hát, nụ cười ngọt ngào.

Từ bé nàng đã lớn lên trong cảnh cạnh tranh ở một đại gia tộc, cho đến khi gặp được La Phong, nàng mới hoàn toàn không còn chút áp lực cạnh tranh nào. La Phong giống như một hòn núi cao, một cây đại thụ, che mưa che nắng cho nàng. Từ Hân không thích nhà nàng lúc trước, nơi đó tràn ngập cạnh tranh về thế tục, quyền hành, tiền bạc.

Nàng thích sống với La Phong, tự mình xây sự nghiệp.

Chia sẻ với người mình yêu khi thành công.

Tâm sự đắng cay khi khó khăn..

Hạnh phúc bao nhiêu...

Còn bây giờ, La Phong đã đi xa, làm nàng cảm thấy thế giới này trở thành trắng đen, không còn màu sắc nữa. Có dốc sức làm nhiều thì có ý nghĩa gì? Có cố gắng nữa thì cũng có ý nghĩa gì? Thắng lợi không ai ủng hộ, thống khổ không ai sẻ chia.

Mặc áo cưới xong, Từ Hân mỉm cười, nằm trên giường.

...

“Những giấc mộng ám ảnh em.”

“Ngày mai em sẽ gả cho anh rồi.”

“Ngày mai em sẽ gả cho anh rồi.”

Tiếng nhạc ngọt ngào uyển chuyển chảy vào lòng người. Từ Hân lấy một chiếc bình sứ nhỏ bên cạnh, lấy hai viên thuốc nhỏ trong bình, mỉm cười nhè nhẹ nuốt vào, rồi uống một ngụm nước.

Nhắm mắt lại.

Từ Hân mặc áo cưới điềm tĩnh nằm trên giường, bàn tay không ngừng xoay chiếc nhấn đeo trên ngón áp út...

Nhẫn bằng dây thép.

“Ngày mai em sẽ gả cho anh rồi.”

“Ngày mai em sẽ gả cho anh rồi.”

...

Tiếng nhạc vẫn văng vẳng.

Chiếc bùa bình an do La Phong cho nàng vẫn đeo trên cổ chợt rơi xuống. Những bí văn lạ lùng phía ngoài thẻ bài lại mờ ảo sáng lên. Những luồng lưu quang dần dần lóe sáng, thẻ bài bạc từ từ lơ lửng, đồng thời những bạch quang mờ ảo phun xuống, bao phủ cả thân thể Từ Hân.

Từ Hân mặc áo cưới trắng, bao phủ trong màn bạch quang, tựa như một thiên sứ.

Đột nhiên

Bùa bình an màu bạc bắt đầu dần dần nứt ra, nhất thời những luồng bạch quang càng thêm dày đặc, vô thanh vô tức, bùa bình an màu bạc hoàn toàn hóa thành hư vô. Những luồng bạch quang dày đặc kinh người dung nhập vào cơ thể Từ Hân. Chỉ thấy da Từ Hân chợt trở nên trong suốt rực lỡ, sáng hơn lúc trước, đẹp đến huyền ảo.

Đẹp kinh tâm động phách.

Tất cả luồng bạch quang lóe lên hoàn toàn được Từ Hân hấp thu hết. Còn phía ngoài thân thể Từ Hân lại như có một tầng lưu quang.

Cảnh này diễn ra liên tục 26 phút.

Màn hào quang mờ ảo bên ngoài thân thể đã hoàn toàn dung nhập vào trong, rồi tất cả khôi phục lại bình thường!

Cả căn phòng vô cùng yên lặng! Từ Hân vẫn bình tĩnh nằm trên giường, như chưa từng phát sinh việc gì.

Đột nhiên...

Lông mi nàng giật giật, rồi mở mắt ra.

Đáy biển hải vực Thái Bình Dương.

Một đống xác kim loại chất đống dưới đáy biển. Một con Kim Giác cự thú thân thể dài tới 280 thước đang ở cạnh đống xác kim loại này. Con ngươi màu vàng tối khổng lồ ánh lên vẻ lạnh giá bạo ngược, móng vuốt nó vươn ra, một sóng không gian vô hình bao phủ khu vực chung quanh, nhất thời cả một đống xác kim loại đã biến mất toàn bộ.

- La Phong, La Phong.

Thanh âm thanh thúy của Ba Ba Tháp vang lên, có vẻ lo lắng vô cùng.

- Chuyện gì?

La Phong hỏi.

- Là Từ Hân, Từ Hân tự sát rồi!

Ba Ba Tháp vội gào lên.

- Cái gì!

La Phong cảm thấy đầu óc trống rỗng, máu huyết hoàn toàn như lên cả trên đầu.

Con ngươi màu vàng tối của con Kim Giác cự thú thoáng cái trở nên sáng chói, có vẻ phẫn nộ lo lắng.

- Đừng có nói bậy chứ!

- Ta không nói bậy, thật đó.

Ba Ba Tháp liền nói.

- Ngươi là đồ khốn khiếp. Ngươi không phải nói là Từ Hân tuyệt đối không có việc gì sao? Lúc trước ta nói muốn thông qua hệ thống, bảo ngươi mô phỏng thanh âm ta gọi điện cho Từ Hân, trấn an nàng. Ngươi nói như thế nào? Ngươi nói Từ Hân sẽ không tin, cho rằng đó là do trí năng ta lưu lại trước khi chết đã làm như vậy. Không thấy bản thân ta, nàng sẽ không tin. Được, ta thừa nhận ngươi nói có lý!

- Nhưng, ngươi cam đoan với ta, Từ Hân tuyệt đối không có việc gì. Bây giờ...

Ý nghĩ La Phong như muốn nổ tung, hắn nói liên tục.

- Đừng nóng mà.

Ba Ba Tháp thấy La Phong phẫn nộ như vậy, biết nói giỡn quá độ rồi

- Ta còn chưa nói xong mà, nàng đâu có chết, không chết đâu.

La Phong sửng sốt.

- Chuyện gì thế?

La Phong hơi giật mình.

- Là như thế này, Từ Hân thật ra đã tự sát, cơ năng thân thể hoàn toàn bị tàn phá, linh hồn cũng gần như biến mất. Nhưng lúc trước ta có cho ngươi cái bùa bình an tình lữ, nhờ đó cứu được nàng. Cũng không biết nàng làm như vậy là xui xẻo hay là đại vận. Bùa bình an tình lữ này tên chính thức là Vĩnh Hằng Chi Luyến (wm: tạm dịch tình yêu vĩnh hằng hoặc lưu luyến mãi mãi)

Ba Ba Tháp nói.

- Vĩnh Hằng Chi Luyến?

La Phong mặc dù có được truyền thừa ký ức, nhưng lại không biết Vĩnh Hằng Chi Luyến là cái gì.

- Ngươi không biết Vĩnh Hằng Chi Luyến, vậy ngươi chắc phải biết về Vĩnh Hằng Thân Thể chứ?

Ba Ba Tháp nói.

- Hiểu chứ.

La Phong nói.

Cuộc đời con người, tỷ như đời sống cấp hành tinh là 1000 năm. Cấp hằng tinh là một kỷ nguyên. Cấp vũ trụ là 10 kỷ nguyên, vực chủ là 100 kỷ nguyên, giới chủ là 1000 kỷ nguyên! Chỉ có trở thành cường giả Bất Hủ mới có thể vĩnh viễn bất tử.

Từ học đồ bậc chín nhảy vọt tới cấp hành tinh, có một loại nhảy vọt cấp độ sinh mạng.

Cấp hành tinh bậc chín nhảy vọt tới cấp hằng tinh, cũng là nhảy vọt cấp độ sinh mạng.

Mỗi lần qua cửa khẩu, đều chỉ là nhảy vọt về bản chất sinh mạng.

Còn cùng một cấp bậc, tỷ như cấp hành tinh bậc một và cấp hành tinh bậc chín, thực lực chênh lệch mấy trăm lần, nhưng cấp độ sinh mạng hoàn toàn giống nhau, sống lâu như nhau.

Khi cấp độ sinh mạng nhảy vọt, gien toàn thân sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Đây là nhảy vọt về thân thể!

Linh hồn con người có thể sống rất lâu, bình thường có thể bảo trì tới 1000 kỷ nguyên. Song bản chất thân thể cũng có hạn chế. Cho dù được chăm sóc tốt đến mấy, tới mức độ nhất định cũng sẽ hoàn toàn già yếu rồi tử vong.

Thân thể cấp hành tinh có thể bảo trì 1000 năm. Thân thể cấp hằng tinh bảo trì một kỷ nguyên... cho đến lúc giới chủ, giới chủ sẽ có Thế Giới Cơ Thể. Có Thế Giới Cơ Thể sẽ hấp thu năng lượng ngoại giới, cung ứng không dứt cho thân thể, thân thể sẽ không già yếu. Lúc này cuộc đời sẽ phải dựa vào linh hồn.

Linh hồn cực hạn là 1000 kỷ nguyên.

Do đó

Giới chủ sống lâu 1000 kỷ nguyên.

Chỉ khi siêu thoát giới chủ, đạt tới mức linh hồn nhảy vọt về bản chất, mới có thể vĩnh hằng!

Cấp hành tinh, cấp hằng tinh, cấp vũ trụ, vực chủ, giới chủ, chủ yếu là nhảy vọt về sinh mạng cấp độ.

Còn từ Giới Chủ tới Bất Hủ lại là nhảy vọt về linh hồn!

Trong vũ trụ mênh mông, có vài chủng tộc kỳ dị, trời sinh có thân thể vĩnh hằng. Thân thể họ vĩnh viễn không già yếu, cho đến khi linh hồn hoàn toàn già đi rồi tử vong, mới có thể chết. Thân thể họ là thân thể vĩnh hằng.

No comments:

Post a Comment