Thiên 2: Chiến thần La Phong
Chương bốn mươi chín: Đảo Sương Thần Bí
Người dịch: Workman
Nguồn: www.tangthuvien.com
Chương bốn mươi chín: Đảo Sương Thần Bí
Người dịch: Workman
Nguồn: www.tangthuvien.com
Lý Diệu nhìn đồng hồ thông tin, thê tử đã phát vị trí tọa độ chuẩn xác, trên bản đồ có thể thấy được vị trí.
- Hả? Đã tiến vào trong đảo rồi à?
Lý Diệu không sợ mà mừng
Nếu vị trí đó luôn không di động, Lý Diệu lại hoài nghi có phải là La Phong đã vứt bỏ đồng hồ thông tin lại đó không.
Còn bây giờ, vị trí di động.
Chứng tỏ rất có thể La Phong vẫn còn đeo đồng hồ thông tin.
“Dưỡng thương trước, với năng lực khôi phục của thân thể ta, hai ngày là có thể hoàn hảo. Một buổi là có thể trụ vững rồi.” Lý Diệu không đuổi giết La Phong nữa, mà trước hết ở lại trên bãi cát khoanh chân tĩnh tọa dưỡng thương.
Sương mù tràn ngập, trong hòn đảo.
“Thật là kỳ quái.”
La Phong võ trang khắp người, vô cùng cẩn thận di chuyển trên hòn đảo. Nhìn thảm thực vật cây cối chung quanh, càng thêm nghi hoặc
“Ta xâm nhập vào đảo hai ba dặm rồi, vẫn không có thấy một dấu vết nào về sự tồn tại của quái thú, xem ra đảo này thật sự không có quái thú.”
“Điểm quái dị duy nhất là...”
“Ở đại lục Australia, bây giờ là cuối đông, nhưng trên đảo nhiệt độ tương đối cao. Cây cối hoa cỏ sum suê xanh tốt giống như đang mùa xuân.” La Phong rất nghi hoặc.
Đảo này rốt cuộc có bí ẩn gì?
Cây cối tươi tốt, hoa nở tươi thắm, những bó cỏ mọc thành bụi... tựa hồ tràn ngập sinh cơ.
Nhưng không có động vật.
La Phong bước từng bước, di chuyển cẩn thận.
Cách La Phong đại khái trăm mét, giữa một bụi hoa lại có một đóa hoa màu đỏ. Đóa hoa đó còn to hơn bồn rửa, so với những đóa hoa khác chung quanh thì lớn hơn nhiều, cũng tươi thắm hơn nhiều. Lúc này... La Phong bước từng bước đi về phía bụi hoa, càng ngày càng gần, rốt cục La Phong đến tận nơi.
“Hoa tươi thật, đại lục Australia đang là cuối đông, còn có thể thấy được đóa hoa đẹp như vậy, rất hiếm thấy.” La Phong xem xét một hồi, rồi quay đầu tiếp tục đi. Nhưng La Phong mới vừa đi vài bước...
Vèo!
Vốn đóa hoa đỏ thắm còn to hơn bồn rửa chợt bành trướng nở rộ ra, trở thành đóa hoa có đường kính ba bốn thước. Đóa hoa thật lớn tựa như một tia chớp bắn thẳng về phía La Phong, tựa như một cái chụp, từ trên trời hạ xuống, chụp thẳng về phía La Phong, như muốn nuốt chửng cả La Phong.
Từ khi tiến vào đảo sương, La Phong thời khắc nào cũng không hề buông lơi, luôn luôn bảo trì trạng thái cẩn thận cực độ.
“Hử?” Đôi mắt La Phong chợt lóe ra hàn quang.
Hưu! Hưu! Hưu!
Ba luồng lưu quang màu đen trong nháy mắt từ cạnh người La Phong bắn về phía đóa hoa khổng lồ đó. Mỗi một thanh phi đao đều ẩn chứa sức mạnh có thể xuyên thấu đáng sợ, tựa như ba luồng ánh sáng tử vong, trong nháy mắt đã xuyên thấu vào cái chụp khổng lồ đó thắm lớn. Ba luồng ánh đao này xoay tròn mấy lần, đóa hoa trong nháy mắt đã bị cắt ngọt thành một mớ cánh vụn, rơi ra. Một thanh phi đao cắt ngọt thẳng vào cuống đóa hoa đỏ như máu!
Xoẹt!
Giống như chặt đứt một thanh thép, cắt ngọt đoạn rễ cây.
“Hoa ăn thịt người?” La Phong quay đầu những mảnh đóa hoa dưới mặt đất, lại nhìn về phía cuống hoa không trọn vẹn,
Ồ ồ... tiết diện cuống bị chặt đứt xuất hiện dòng nhựa đỏ như máu, rất quái dị. “Hoa ăn thịt người biến dị, quả là rất hiếm.”
“Trên toàn thế giới, nơi hoa ăn thịt người nhiều nhất vẫn là Amazon Nam Mỹ.” La Phong nghi hoặc nhíu mày “Sao ở hòn đảo đơn độc này lại xuất hiện hoa ăn thịt người?” Thời kỳ Đại Niết Bàn kỳ thật chủ yếu là những loài động vật biến dị. Nhân loại là một trong những động vật.
Vô số quái thú sản sinh, cường giả nhân loại sinh ra! Nhưng thực vật thì không có biến dị, những cây cối vẫn là cây cối, hoa cỏ vẫn là hoa cỏ... Chỉ có một loại hoa sinh ra biến dị - Hoa ăn thịt người, hoa ăn thịt người vốn có tới mấy chủng loại, bây giờ sau khi biến dị có tới hơn mười chủng loại.
Vì những thực vật khác không hề biến dị, chỉ có hoa ăn thịt người biến dị, do đó rất nhiều nhà khoa học thậm chí còn cho rằng, định tính của hoa ăn thịt người là thứ 'hình thái động vật đặc thù'
“Việc lạ, việc lạ, nơi này lại xuất hiện hoa ăn thịt người”. La Phong lắc đầu, tiếp tục di chuyển. Đối mặt với hoa ăn thịt người, là một tinh thần niệm sư cường đại, thật ra hắn chẳng gặp chút uy hiếp nào.
Trải qua lần công kích của hoa ăn thịt người, La Phong càng thêm cẩn thận, tốc độ di chuyển rất chậm. Tuy chậm rãi nhưng cũng chỉ là tương đối, vẫn nhanh hơn người bình thường đi bộ nhiều. Nửa giờ sau.
“Ủa?”
“Cây liễu!” La Phong nhìn những cây liễu xa xa, không khỏi nở nụ cười... cây cối trên đảo này phần lớn đều tương đối hiếm thấy. Còn cây liễu thì La Phong thật sự quá quen rồi. Quá trình xanh hoá đường phố Dương Châu thành, không ít nơi trồng cây liễu! Do đó La Phong rất hảo cảm với cây liễu. Có lẽ rất lâu rồi không ai tới đây, cây liễu nơi này sinh trưởng rất cao lớn thô chắc. Một, hai, bốn... Tổng cộng chín cây!
“Chín cây liễu, những cây liễu thô chắc quá.” La Phong đi tới trước.
Trước mắt chín cây liễu đích xác rất to. Gốc liễu nhỏ nhất đại khái cũng có đường kính một thước. Gốc liễu to nhất có đường kính đạt tới ba thước... bình thường rất khó có một cây liễu nào khổng lồ như vậy. Vì trên đảo cỏ cây rất sum xuê, chín cây liễu với hàng vạn hàng nghìn cành liễu theo gió phiêu lãng.
Vù.. vù...
Chín cây liễu siêu to, mỗi một cây đều có vô số cành liễu phất phơ.
“Đảo này quả thật rất thần kỳ, có thể sinh ra những cây liễu to như vậy. Hơn nữa thực vật nơi này, không chỉ riêng cây liễu, mà những thực vật khác tựa hồ đều tràn ngập sinh cơ. Ngay cả lúc này là cuối đông mà cũng sinh cành nảy lá.” La Phong cảm thán.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt !
Khi La Phong tới bên cạnh chín cây liễu to mà cảm thán, cơ hồ trong nháy mắt, tất cả những cành liễu đều điên cuồng múa lên, giống như những sợi tơ hung ác nhanh chóng quấn về phía La Phong! Tốc độ cực nhanh, vượt xa qua tốc độ âm thanh, cho dù là La Phong, với khoảng cách gần như vậy, đối mặt với vô số cành liễu phô thiên cái địa, cũng căn bản không thể né tránh!
“Thứ gì thế?”
La Phong biến sắc. Phải biết rằng, trong chín cây liễu này, cây nhỏ nhất cũng cao tới ba bốn mươi thước, sánh ngang với một căn nhà lầu mười tầng! Về phần cây liễu khổng lồ to nhất đường kính ba thước, phải đạt tới gần trăm mét... cây liễu cao đáng sợ như thế, số lượng cành liễu cũng nhiều tới mức khó tin, cành liễu trên mỗi một cây, đều dài trên trăm mét, tràn ngập phô thiên cái địa!
- Phá!
La Phong vọt mạnh tới trước, đồng thời ngoài thân sáu thanh phi đao như bánh xe phong hỏa, quay chung quanh thân thể, xoay tròn điên cuồng cắt vào những cành liễu chung quanh! Phi đao của La Phong bây giờ có thể giết chết không ít chiến thần cao cấp. Lực công kích cỡ đó làm những cành liễu hung ác đó nhanh chóng bị chặt đứt. Nhưng khi chặt đứt, La Phong có cảm giác như chặt đứt dây thép.
Căn cứ vào tinh thần niệm lực La Phong cảm giác về phi đao, độ dẻo của mỗi một cành liễu e rằng có thể ngăn cản một đao cực mạnh của vũ giả chiến tướng cao cấp! Cấp độ như vậy đã tới mức đến cả đạn bắn cũng rất khó hư hỏng được. Đương nhiên...
Dưới sự tấn công của La Phong, phi đao xoay tròn lướt nhanh cắt ngọt, vô số cành liễu bị cắt đứt đôi. Khi thấy La Phong sắp thoát ra ngoài.
- Ầm...
Cây liễu vua to nhất đường kính chừng ba thước ở chính giữa, chợt hung ác bắn ra những cành liễu ánh lên màu vàng kim nhạt, số lượng rất nhiều, chừng gần vạn cành! Mỗi một cành liễu có chiều dài đều đạt tới vài trăm thước, cơ hồ trong nháy mắt đã hoàn toàn bao phủ La Phong, chính diện đánh vào phi đao của La Phong.
- Xoẹt xoẹt!
Phi đao xoay tròn, khó khăn cắt dứt một cành liễu màu vàng kim nhạt.
“Không ổn.” Sắc mặt La Phong đại biến.
Lùi phắt lại! Nhanh chóng lùi ra sau, né tránh những cành liễu màu vàng kim nhạt đang phủ tới.
“Ta cắt đứt một cành liễu màu vàng kim nhạt, mà khó khăn như vậy. Một khi bị ngàn vạn cành liễu màu vàng kim nhạt bao chặt... Ta sẽ nguy hiểm.” Mặc dù nói dù bị trói, mình vẫn có thể khống chế phi đao cắt... Nhưng, không thể mạo hiểm. Dù sao, một khi thất bại là chết ngay! Đối mặt với những cành liễu màu vàng kim nhạt quay chung quanh, múa tít lên, La Phong lập tức lùi phắt lại, chui thẳng xuống đất!
Phốc!
Ba thanh phi đao xoay tròn trong nháy mắt khoan thấu mặt đất. Còn La Phong thì cuộn thẳng vào đó. Tinh thần niệm lực tác dụng vào hai chân, làm cả người giống một cái mũi khoan kim cương, nhanh chóng đâm vào lòng đất.
- Xoẹt xoẹt...
Vô số cành liễu màu vàng kim nhạt nhanh chóng chui xuống đất, nhưng cành liễu màu vàng kim nhạt cũng chỉ dài có vài trăm thước, khi chui vào đất thì không thể xuống quá sâu. Lực công kích của cành liễu chủ yếu là là bó chặt người tới chết... còn dùng đầu ngọn và nhánh cây khoan đất thì căn bản không thể so được với phi đao của La Phong! Những cành liễu màu vàng kim nhạt múa lên một lúc, rồi thu hồi vào cây liễu vương siêu cấp. Những cành liễu bình thường khác vẫn phất phơ theo gió như thường ngày...
Dưới đất sâu, ở tầng đá, nơi này đã được La Phong đào ra một huyệt động loại nhỏ.
La Phong trông xơ xác, dựa vào vách đá sau lưng.
- Tí tách, tí tách!
Từ giữa tầng đá, những giọt nước không ngừng chảy xuống.
“Thật là chật vật.” La Phong cười tự giễu.
“Ta xem như đã biết tại sao đảo sương không có quái thú phi cầm, hoặc quái thú nhà thú sinh tồn.”
La Phong nhớ lại cảnh vừa rồi, vẫn còn cảm thấy thán phục “Khó tin, khó tin quá. Đến cả cây liễu cũng trở nên có lực công kích. Nếu tin tức này truyền ra, toàn thế giới sẽ phải khiếp sợ.” Thực vật trên địa cầu luôn luôn không có biến dị, ngoại trừ hoa ăn thịt người.
Trên đảo sương, khi phát hiện ra hoa ăn thịt, La Phong vẫn chưa kinh hãi, nhưng khi gặp cây liễu công kích thì hắn đã hoàn toàn kinh ngạc.
“Đặc biệt là cây liễu vương. Bình thường chiến thần cao cấp cũng không phải là đối thủ của nó.”
“Cây liễu có thể công kích, e rằng vô số thảm thực vật trên đảo, sẽ có không ít thứ có tính công kích. Quái thú nào dám đến, sớm đã bị thực vật giết chết rồi.” La Phong thầm thán phục.
Đại lục Australia sau thời kỳ Đại Niết Bàn vẫn luôn luôn không có ai sinh sống.
Nơi này là thiên đường của quái thú.
Đám quái thú e rằng sớm đã biết đặc thù của đảo sương, do đó không có một con quái thú nào dám vào đảo sương.
Ngẫu nhiên mới có một vài vũ giả tới đây.
Nhưng số vũ giả tới đại lục Australia lại quá ít. Đối với đại lục Australia khổng lồ rộng mấy trăm vạn Ki-Lô-Mét vuông, với thời gian chỉ vài chục năm là tuyệt đại đa số những nơi trên đại lục Australia vẫn chưa có vết chân của đám vũ giả. Đảo sương này chính là một trong những nơi mà trước giờ nhân loại chưa phát hiện ra bí mật của nó. Bây giờ, nó đã bị La Phong phát hiện ra rồi!
“Tên Lý Diệu đó không có năng lực tinh thần niệm sư, hắn không biết phi hành, tốc độ khoan đất quá chậm. Trên đảo sương này, cũng không biết có sống được không. Nếu có cơ hội khi hắn gặp nguy hiểm, ta sẽ bỏ đá xuống giếng.”
La Phong chẳng ngại việc mình dùng thủ đoạn âm ngoan.
Dưới tầng đất đá, La Phong rất thong dong. Đột nhiên hắn lấy từ ba lô ra một cái điện thoại di động. “Điện thoại di động đắt tiền có cái tốt của điện thoại di động đắt tiền. Dưới đất sâu mà tín hiệu cũng tốt như vậy.” La Phong mỉm cười bấm số điện thoại.
- Alô.
- Anh!
Thanh âm kinh hỉ của đệ đệ La Hoa vang lên
- Anh tới đại lục Australia thế nào rồi?
Lúc trước La Phong đã nói điện thoại với nhà, nói cho người trong nhà biết là tháng này mình tới đại lục Australia, nên sẽ ít gọi điện thoại.
- Như thế nào hử?
La Phong nhìn vách đá chung quanh, cùng với những giọt nước nhỏ xuống không ngừng, mỉm cười
- Tốt lắm, bây giờ nơi ta ở ta rất an toàn. Chậc chậc, còn có cả nước nữa.
No comments:
Post a Comment