Feb 26, 2014

Thôn Phệ Tinh Không-Chương 233


Thiên 4: Sinh mệnh niết bàn

Chương mười: Ngày tận thế của Địa Cầu


Người dịch: Workman

Biên tập: trang4mat

Nguồn: www.tangthuvien.com

La Phong nhanh chóng đi vào phòng tắm, mở vòi. Nước nóng nhanh chóng chảy khắp toàn thân.

Sau đó tâm ý hắn chợt động, nguyên năng kim sắc lan ra ngoài thân, làm bốc hơi toàn bộ những hạt nước, sau đó hắn nhanh chóng mặc quần áo, rồi chạy xuống dưới lầu!

Lúc này, Từ Hân cũng vừa mới dừng xe, cầm làn đựng đồ ăn đi đến.

- Kẹt.

La Phong chủ động mở cửa ra.

- Mua không ít đồ ăn há.

La Phong kinh ngạc nhìn cái làn đồ ăn.

- Phải thế chứ. Anh cứ chờ mà ăn là được.

Từ Hân cười đắc ý, cầm chiếc cái làn đồ ăn vào phòng bếp. Nàng lấy trong túi của mình ra một cái tạp dề, mặc vào.

- Chuẩn bị cẩn thận nhỉ.

La Phong kinh ngạc, cười nói.

- Đương nhiên!

Từ Hân sau đó đi thẳng vào phòng bếp, hơn nữa đóng cửa phòng bếp lại, bắt đầu chiến đấu với đám nồi niêu, thìa đũa!

La Phong cười cười, đi thẳng đến bên cạnh sofa, ngồi xuống mở TV. Bây giờ là kỳ nghỉ đông... bạn gái của đệ đệ được nghỉ. Đệ đệ đưa bạn gái đi du ngoạn trong thế giới hai người.

Ba và mẹ cũng ra ngoài du ngoạn! Nhất thời, trong nhà chỉ còn lại có La Phong. May mà có Từ Hân thường xuyên tới, làm sống dậy thế giới hai người. Đại khái sau hơn bốn mươi phút. Cửa phòng bếp mở ra, một mùi thơm ngào ngạt truyền ra. La Phong nhíu mũi ngửi ngửi:

- Ừm, mùi cũng không tệ lắm, không biết ăn như thế nào.

- Dọn cơm đây!

Từ Hân mang theo bao tay, bưng một cái nồi to, đặt trên bàn ăn.

La Phong cũng vội đi vào bếp, lấy chén cơm, thấy một mâm đầy những món ăn nóng.

- Xong rồi!

Từ Hân cởi bao tay, tạp dề, ngồi một bên.

- Ba món một canh, La Phong, nếm đi!

Nói rồi, cô đưa đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào La Phong, giống như một tiểu hài tử viết xong bài tập chờ sư phụ kiểm tra.

- Ta đi rửa tay.

La Phong vừa muốn đứng dậy thì….

- Nếm trước đi mà.

Từ Hân vội giữ chặt La Phong, hơi giận trừng mắt nhìn hắn.

La Phong cười khẽ:

- Được, ta nếm món khoai tây xắt lát xào thịt băm hạt lựu vậy.

- Ấy, đó là món khoai tây thịt tơ.

Từ Hân nhắc nhở La Phong.

- Cái này mà gọi là thịt tơ à?

La Phong kinh ngạc nhìn những cục thịt băm hạt lựu trong đĩa. Từ Hân nói vẻ hơi bối rối:

- Không có kinh nghiệm, không thể cắt nhỏ được, do đó mới hơi to như vậy.

- À, ăn ngon là được.

La Phong cố nén tiếu ý, dùng đôi đũa gắp, món khoai tây xắt lát, thịt băm hạt lựu bỏ cả vào miệng, bắt đầu nhai nát. La Phong cười như một phản xạ có điều kiện... La Phong sớm đã chuẩn bị, cho dù có khó ăn tới mấy, dù sao cũng là bạn gái lần đầu tiên làm bếp, cần phải cổ vũ.

Nhưng… vẻ mặt La Phong khựng lại.

- Làm sao vậy?

Từ Hân cả kinh, kinh ngạc nhìn La Phong.

- Hả? Lại không tệ!

La Phong kinh ngạc nhìn món khoai tây phiến 'thịt tơ' trước mắt, rồi lại gắp thêm một đũa.

- Ừm, đúng là không tệ! Tương đương với hàng làm ở khách sạn đó.

Ai nói nữ hài tử lần đầu tiên làm đồ ăn đều rất khó xơi, thuần túy là gạt người.

Từ Hân nhìn thấy La Phong đang lẩm bẩm, không khỏi nói:

- Đang nói cái gì đó!

- Ặc, không có gì, khen em ấy mà.

La Phong liền nói.

- Đương nhiên, khi em nấu ăn trong bếp đã nếm rồi, đích xác ăn cũng rất ngon.

Từ Hân gắp một miếng, rồi ăn hết.

- Em vẫn rất có thiên phú về nấu ăn mà.

La Phong đích xác không nói láo. Món ăn do Từ Hân làm rất khá. La Phong cũng thở phào một hơi... Không tồi, không cần chiụ đau khổ.

La Phong, Từ Hân bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói chuyện. Nàng nói về rất nhiều việc trong công ty nàng.

- Phong, anh cho em bùa bình an tình lữ, đeo trên người làm người ta cảm thấy thanh tỉnh nhiều.

Từ Hân từ lấy từ trong cổ ra một cái bùa bình an. Bùa bình an, trên thực tế là một loại thẻ bài nhỏ kỳ lạ màu bạc, trên thẻ bài còn có những hoa văn kỳ lạ.

- Đây đương nhiên là những đồ vật tốt, có tiền cũng không mua được.

La Phong cũng lấy từ cổ mình ra một cái khác. Kỳ thật bùa bình an này là do Ba Ba Tháp tặng La Phong, nói là một lễ vật nhỏ cho hai vợ chồng, mỗi người một cái, nhất định có hiệu quả hộ thân.

- Sản phẩm của di tích văn minh cổ đương nhiên là đồ xịn rồi.

Từ Hân cười nói.

- Ừm, bùa bình an bình thường đều là vợ chồng đeo cả.

La Phong nhìn thẳng vào Từ Hân, vẻ mặt có tiếu ý cổ quái:

- Hân Hân, em nói... Khi nào thì chúng ta sẽ thì kết hôn đây? Ba mẹ anh đang giục đấy.

- A, kết hôn à, trong gia tộc cũng đang giục em.

Khuôn mặt mỏng như giấy của Từ Hân chợt đỏ bừng.

- Nhưng, không gấp.

- Ồ, không gấp à!

La Phong giật mình, nhưng cũng gật đầu.

- Cũng tốt, thêm vài năm nữa đi.

- Anh ….

Từ Hân trợn tròn mắt, nhìn La Phong.

- Tức giận à? Ha ha, sợ ế à?

La Phong lập tức cười phá lên.

Từ Hân càng giận.

- Ặc, đừng giận. Hay là, tháng sau chúng ta đi đăng kí đã nhé?

La Phong lại nói.

- Quá nhanh.

Từ Hân hơi khẩn trương.

- Em nói quá nhanh, mà lát nữa lại sợ lâu. Phụ nữ mà.

La Phong cảm thán một tiếng. Từ Hân bất mãn nói:

- Em chỉ hơi hoảng hốt thôi.

Thấy Từ Hân bình thường mạnh mẽ lại trở nên bối rối thục nữ như vậy, La Phong cảm thấy thật ấm áp.

Quả đúng là như vậy, thời gian một năm qua rất ấm áp, rất an bình. Trong nhà cha mẹ vui vẻ, đệ đệ càng mở một công ty đầu tư, còn mình thì tu luyện thuận lợi, không ngừng đề cao, đồng thời cảm tình với Từ Hân cũng càng ngày càng sâu, cuối cùng đã nói về việc hôn nhân.

Từ chiến dịch đảo sương, một năm qua, trên cả địa cầu vô cùng an bình! Ngũ đại cường quốc, liên minh HR, hai đại vũ quán sau chiến dịch đảo sương mỗi nơi tối thiểu cũng tìm được ba bốn hạt Mộc Nha Tinh, nhiều nhất bảy tám hạt! Điều này làm các thế lực khắp nơi trong một năm qua đã sinh ra một vài cường giả nghị sĩ mới. Năm qua là thời gian một năm trái đất gia tăng cường giả nghị sĩ nhiều nhất, vượt qua tám mươi người! Mặc dù chiến dịch đảo sương cũng có vài nghị sĩ ngã xuống.

Do đó, hiện số cường giả nghị sĩ trên địa cầu đã đạt tới con số kinh người là tám mươi mốt người! Nhân loại trở nên mạnh lên, khiến cho việc chống đỡ với quái thú hải vực cũng thêm dễ dàng.

Khi các đại cường quốc an bài cường giả cấp hành tinh ra tay thì không cần phải giật gấu vá vai nữa.

Chiều ngày 13 tháng 1 công nguyên năm 2060, Mỹ Lợi Kiên quốc ở Mỹ châu, nguyên thành phố New York.

New York, vào trước thời kỳ Đại Niết Bàn, là trung tâm kinh tế cả địa cầu, được cả thế giới biết đến! Tiền thân của liên minh HR, các đại siêu cấp tập đoàn tài chính, các gia tộc lớn, cơ hồ đều có tổng bộ ở New York.

Song vào thời kỳ Đại Niết Bàn, vì nơi này lại gần Đại Tây Dương, nên gặp nạn trước! Bởi vậy, nơi này đã trở thành chỗ vui chơi của quái thú! Giống như Thượng Hải của Hoa Hạ Quốc nối với Đông Hải, New York nối với Đại Tây Dương. Bởi vậy, Mỹ Lợi Kiên đã thành lập một đại quân khu cách New York không xa, hơn nữa còn kiến tạo một tòa căn cứ chiến tranh ở New York, ngăn trở quái thú hải vực tiến vào lục địa.

Căn cứ chiến tranh dài trên năm trăm thước, trông giống như một con quái thú dữ tợn chắn ngang con sông.

Tổng bộ căn cứ chiến tranh, ánh chiều tà xuyên qua lỗ châu mai chiếu vào. Trong một góc khuất tối, năm binh lính Mỹ Lợi Kiên đang khoanh chân ngồi trên mặt đất đánh bạc. Vì trong căn cứ chiến tranh, phần lớn thời gian không có chiến đấu, một khi phát sinh chiến đấu thường xuyên chết người, do đó bình thường bọn lính có đánh bạc cho vui thì lãnh đạo quân đội cũng chẳng hề quản.

- Oh my god, bài đen quá!

Một thanh niên da đen chửi ầm lên, ném văng bộ bài trong tay.

- Mười bích, mười bích, mười bích!

Tên thanh niên da trắng bên cạnh không ngừng gào lên, dán mắt vào lá bài trong tay hắn, rồi khẽ lật lên nhìn.

- Vận cứt chó, lại thua rồi!

- Ha ha, lại thắng.

Thanh niên tóc vàng quăn cười ha ha, chĩa mồm ra khỏi lỗ châu mai, hướng ra phía ngoài hôn gió.

- Nữ thần Tự Do mĩ lệ, tiếp tục cho ta vận may đi!

Ở phía đó, lúc trước chính là vị trí bức tượng nữ thần Tự Do, nhưng bây giờ bức tượng nữ thần Tự Do đã hoàn toàn sụp đổ từ lâu rồi, ở đó đã trở thành một đống hoang tàn.

- Cứt chó! Tượng nữ thần Tự do đã đổ rồi, ta không tin ngươi còn thắng mãi, chơi lại.

Thanh niên đầu trọc bên cạnh gào.

- Ồ, mau nhìn kìa, đó là gì!

Trong đó một binh lính chỉ về phía lỗ châu mai tối tăm, đám lính khác lập tức nhìn theo.

- Chúa ơi!

- Quái thú Vương cấp!

Nhất thời tiếng còi báo động chói tai vang lên, vang vọng cả căn cứ chiến tranh. Lúc trước cả căn cứ chiến tranh còn uể oải rời rạc trong nháy mắt như được lên dây cót, vô số binh lính lập tức bắt đầu vào vị trí, chuẩn bị bắt đầu chiến đấu! Ánh chiều tà rọi xuống, phía trước căn cứ chiến tranh khổng lồ xuất hiện một con quái vật khổng lồ! Đây là một con ‘quái thú’ dài trên một trăm tám mươi thước, hình thể hơi cùng loại với 'Quái Thú Sư Tử’. Trên người nó bao trùm một tầng vảy to như những mái nhà đen nhánh, ở biên mỗi vảy đen đó đều có những lưỡi bén làm người ta phải phát lạnh. Nó còn có đôi cánh đầy vảy như rèn bằng sắt thép, trải dài chừng hai trăm mét, một sừng ngang nhiên như muốn đâm vỡ cả chân trời!

Trên chiếc sừng màu đen quấn đầy những hoa văn kim sắc. Hoa văn kim sắc phức tạp từ chiếc sừng tràn xuống tới tận cổ, rồi lan xuống lưng, cho đến tận đuôi! Như trên người nó đang khoác một tầng áo giáp màu vàng pha lẫn màu đen nhánh.

Cái làm người ta phải ớn lạnh chính là cặp con ngươi màu vàng tối của nó! Một đôi con ngươi màu vàng tối, như mắt thiên thần, nhìn xuống thế gian vạn vật! Một luồng hung tàn ẩn trong con ngươi đó, lạnh giá, bạo ngược! Đây là một tồn tại đáng sợ chưa bao giờ xuất hiện trên địa cầu!

- Quái thú Vương cấp trên không trung, chết chắc rồi.

- Pháo phóng xạ bắn chết nó đi!

- Nó chết chắc rồi.

Không ít binh lính trong căn cứ chiến tranh trong lòng mặc dù không khỏi hoảng sợ, nhưng vẫn rất tự tin. Pháo phóng xạ (pháo laser) là binh khí mạnh nhất nhân loại!

Veo!

Ba luồng ánh sáng trắng, với tốc độ ánh sáng rất đáng sợ, bắn thẳng trúng đầu con quái thú khoác áo giáp đầy vảy kim sắc này! Cột sáng tiêu tán! Lân giáp... không tổn hao chút nào!!!

- Ô…

Thanh âm trầm thấp, như tiếng thiên thần vang vọng khắp khôn cùng thiên địa. Tất cả quái thú trong thành phố New York đổ nát đều cảm thấy hoảng sợ, đó là sự áp bức đến từ tận linh hồn.

Cả căn cứ chiến tranh, tất cả binh lính đều cảm thấy hoảng sợ đến cực hạn. Trong đại sảnh của tướng quân chỉ huy Mỹ Lợi Kiên, tên tướng quân đang nhìn vào hình ảnh chiếm quá nửa màn hình. Con ngươi lạnh lẽo của con quái vật đang nhìn hắn chằm chằm!

- Nó là quái vật gì?

- Pháo phóng xạ công suất mạnh nhất cũng không thể gây thương tổn một chút nào?

Đột nhiên… con quái vật mở cái miệng khổng lồ!

- Hống!

Ầm ầm! Thiên địa tối sầm lại, trong nháy mắt không gian xung quanh cái miệng con quái thú chợt vặn vẹo, cả căn cứ chiến tranh bay tung lên, bay về phía cái miệng đó. Càng bay, căn cứ chiến tranh càng cấp tốc thu nhỏ lại!

Vốn căn cứ chiến tranh to hơn thân thể con quái thú rất nhiều, sau khi thu nhỏ lại tới mức dài rộng chưa tới năm thước. Lính trong trong căn cứ chiến tranh như những con kiến vô cùng hoảng sợ, hoảng sợ gào thét. Con quái vật nuốt sạch một hơi! Rồi nó ngậm miệng lại!

Căn cứ chiến tranh đã biến mất!

- Ô, Chúa ơi!

Bọn lính điều khiển pháo laser trên một tòa nhà cao chọc trời đổ nát xa xa, sắc mặt trắng bệch, như gặp quỷ.

Ầm ầm...

Hai con quái thú hải vực khổng lồ phá thủy bay ra. Nếu đám La Phong, Hồng ở đây, sẽ nhận ra... hai con quái thú này chính là hai con quái thú 'Hoàng cấp‘ trong hải vực. Thuỷ vực như sôi trào, vô số quái thú hải vực bắt đầu phá nước chui ra. Chúng nhìn con quái thú thần bí như nhìn thần linh.

- Ô!

Quái thú ngẩng đầu rống lên. Chiếc sừng đâm lên bầu trời! Như đang tuyên cáo nó đã đến!

No comments:

Post a Comment