Aug 11, 2012

Ai Bắc Nhịp Cầu 4


Chương 4

Đợi thằng Bin Anh đọc xong bản cửu chương sáu thật làu, Phương Phi mới cho nó nghỉ. Rú lên một tiếng sung sướng nó chạy ào qua phòng bên nơi thằng Bin Em đang ngồi chơi điện tử. Anh em nhà nó không có điện tử thì không ăn cơm nổi.

Tủm tỉm cười với ý nghĩ đó, Phương Phi gom mấy quyển sách giáo khoa vào túi xách rồi lững thững đi bộ về nhà.

Nhìn sang nhà bà Nhận, cô thấy cửa mở, một cô gái khá đẹp ăn mặc đúng mốt dắt xe ra.

Chắc là "người đẹp" của... lão Hãn. Phi tò mò nhìn theo cô gái. Nhìn bên ngoài hai người thật xứng đôi, nhưng nghe đâu từ hồi Hãn bị tai nạn tới giờ, hai người buồn nhiều hơn vui.

Phương Phi chợt thấy tội nghiệp cho Hãn. Anh ta có đôi mắt rất đa tình. Chắc trước đây cũng "sát" rất nhiều con gái. Giờ bị như vầy đã khổ, lỡ như cô nàng đó quay lưng, chả hiểu anh ta sẽ sống như thế nào. Cho dù Hãn thế nào, anh ta cũng sẽ trút sự bất hạnh của mình sang người khác. Nếu thế chỉ tội cho cô Nhận.

Phương Phi nhún vai, cô vừa đưa tay định nhấn chuông nhà mình thì nghe trong nhà bà Nhận có tiếng la chói lói:

- Cháy! cháy!

Rồi chị Bờ nháo nhào chạy ra.

Phương Phi vội băng qua đường.

- Cháy ở đâu?

Bờ lắp bắp:

- Trong bếp... kia kìa…

Ngay lúc đó, Phi thấy khói toả ra từ cửa sổ căn bếp của nhà bà Nhận.

Hốt hoảng, Phi cũng la to: "Cháy! Cháy!", nhưng vốn.. nhát gan nên Phi cũng đứng một chỗ la làng.

Bờ bỗng nhảy tưng tưng lên:

- Cậu... cậu Hãn, cậu Hãn còn trong nhà.

Phương Phi khựng lại rồi chạy ào vào. Vừa chạy cô vừa gọi Hãn liền miệng. Khói hơi nóng bốc ra ngùn ngụt khiến cô không biết Hãn ở đâu mà lần.

Lúc này lối xóm đã bắt đầu ùa tới. Phi trấn tĩnh lại, cô chạy ra khoảng hành lang có sân vườn nhỏ bên tay trái và thấy Hãn đang ngã trên bậc tam cấp, cái xe lăn chõng gọng.

Có lẽ Hãn đã lăn xe tới đây, nhưng không xuống tam cấp được, nên đã ngã đến mức người một nơi, xe một ngã. Lật đật, Phi chạy tới ngồi xuống để đỡ Hãn. Thấy cô, Hãn liền đẩy ra rồi cố bò lê bò lết tới bên xe lăn.

Phương Phi mím môi quát:

- Lửa cháy tới kế bên rồi mà còn tự ái. Anh đúng là tệ!

Rồi mặc kệ Hãn, Phi xốc hai vai anh ta lôi đi. Vài người lối xóm chạy tới, Phi buông tay để họ khiêng Hãn ra ngoài.

Lửa trong nhà cũng đã được dập tắt bằng bình chữa lửa. Phương Phi hổn hển ngồi phịch xuống thềm nhà, trống ngực đập thình thịch vì sợ và vì mệt. Anh ta nặng thật.

Sực nhớ, nếu không có chiếc xe, Hãn sẽ không di chuyển được, Phi hì hục lật mạnh nó lên rồi đẩy ra ngoài đường.

Tới chỗ anh ngồi, cô bảo:

- Xe của anh đây, anh vịn vào tôi mà đứng lên, như vậy sẽ dễ ngồi vào xe hơn.

Đợi cô cúi xuống, anh bấu đến đau điếng đôi vai của Phi, khiến cô phải nhăn mặt. Nhưng nhìn hai cái chân Hãn quặt quẹo trong bộ pyjama đang run lên bần bật, Phi mím môi chịu đựng.

Hãn cố nhấc mình, Phương Phi quên cả nỗi ngượng ngập, xấu hổ do và chạm giữa hai người khác phái, cố ráng sức gánh đỡ thân hình vốn dĩ cường tráng của anh. Cả hai mệt nhọc nhích từng chút cho tới khi Hãn buông người được xuống nệm ghế.

Anh lạnh lùng:

- Cám ơn.

Ngần ngừ một chút, Phi đẩy anh vào trong sân nhà Hãn vẫn còn đông hàng xóm. Người một tay phụ dọn dẹp khu nhà bếp. Chừng hai0 phút sau, bà Nhận về tới. Việc đầu tiên bà chạy bổ vào Hãn

Anh ngồi nhìn ra sân, giọng cay độc:

- Nếu lúc nãy con chết cháy, chắc mẹ không ân hận đâu nhỉ?

Bà Nhận nhăn mặt:

- Sao lại nói vậy hả con?

- Chẳng phải mẹ đã bỏ con một mình đó sao?

- Đã có chị Bờ ở nhà với con mà.

Hãn cười khẩy:

- Khi cháy bà ta phóng tuốt ra đường, mặc xác con ngã lăn quay ngoài hành lang. Người giúp việc như thế, mẹ đuổi quách cho rồi.

Bà Nhận chống chế:

- Chắc lúc đó nó sợ quá.

Hãn phẩy tay:

- Con không muốn nghe nữa. Mẹ đuổi chị ta đi ngay đi.

Bà Nhận xẵng giọng:

- Rồi còn ai để làm việc nhà? Để con sai vặt? Đâu phải một ngày một bữa sẽ tìm được người mới ngay. Con nên nghĩ cho người khác một chút, dầu gì Bờ cũng giúp việc nhà mình lâu rồi.

Hãn lớn giọng:

- Chớ có ai nghĩ tới con không? Mẹ, ba và cả Thiên Ân chỉ nghĩ tới công việc thôi.

Bà Nhận cau mày:

- Con lại nói đi đâu vậy? Chả lẽ vì con, mọi người phải nghỉ việc? Lẽ ra con phải hiểu ba, mẹ, Thiên Ân đều mong muốn con mau bình phục để cùng đi làm việc chớ.

Hãn cười khẩy:

- Tất cả bỏ mặc con thì có.

- Mọi người muốn con hiểu có những việc chính mình mới giúp được mình.

- Nhưng đau đớn lắm mẹ biết không? Con đã có mẹ tận tuỵ yêu thương, có ba là chỗ dựa, có Ân là tình yêu, con cần gì phải chịu đau đớn mà không biết kết quả sẽ ra sao.

Bà Nhận nghiêm nghị:

- Không thể sống dựa vào người khác được.

Hãn xụ mặt:

- Đã nói thế, mẹ đừng lo lắng gì cho con nữa. Cứ để mặc xác con.

Cố ngăn cho nước mắt đừng trào ra, bà Nhận bước vội ra ngoài.

Nghe lời khuyên của nhiều người, bà Nhận đã đi làm trở lại chớ không suốt ngày ở cạnh Hãn nữa. Bà muốn anh phải tự lo cho mình. Thế nhưng, Hãn như không nhận ra điều đó.

Xuống bếp, bà thấy Bờ đang dọn dẹp mọi thứ. Cũng may, hàng xóm tới dập tắt kịp thời nên lửa chưa lan sang các phòng khác trong nhà, nhưng nhà bếp chắc phải sửa chữa nhiều.

Bà Nhận rên rỉ:

- Chưa hết cái xui này đã tới cái xui khác. Đúng là họa vô đơn chí.

Bờ rụt rè:

- Cái bếp ga đó ghê quá. Hết tháng này cô cho cháu nghỉ...

Bà Nhận vội nói:

- Cô sẽ thay bếp mới. Cháu đừng sợ.

Bờ bẻ tay rôm rốp:

- Thú thật, dạo này cậu Hãn khó lòng quá, cháu chiều không nổi.

Bà Nhận thở dài:

- Cháu không thương cô thì cô đành chịu cực thôi.

Bờ ấp úng:

- Không phảI cháu không thương, nhưng cháu mong cô tìm thêm một người chăm sóc riêng cho cậu Hãn.

- Được rồi. Cháu yên tâm, cô sẽ nhanh chóng tìm người.

Mặt Bờ giãn ra nhẹ nhõm:

- Vậy cháu không xin nghĩ nữa.

Bà Nhận bỗng nói:

- Lúc cháy, ai mang Hãn ra vậy?

Bờ hồ hởi:

- Phương Phi, cháu bà Tuỳ đó. Con bé gan thiệt. Cháu thấy cháy, sợ quá cháu chạy ra đường la làng. Thời may lúc đó có Phương Phi, nó chạy ngược vào lôi cậu Hãn ra.

Giọng Hãn lạnh tanh vang lên, khiến Bờ hết hồn:

- Chị thật độc ác, khi bỏ tôi một mình.

Bờ đỏ mặt:

- Cậu thông cảm. Lúc đó hồn vía tui lên mây, đến khi nhớ ra cậu còn trong nhà, tui nói với nhỏ Phi liền.

Hãn nhếch môi, trong đầu anh bỗng loé lên một ý tưởng. Nhìn bà Nhận, anh nói:

- Nếu mẹ nhất định đi làm, mẹ phải tìm một người cho con sai vặt.

Bà Nhận vội vã nói:

- Mẹ cũng định thế, nhưng phải chờ mẹ tìm người đã.

Hãn nhỏ nhẹ khiến bà Nhận phải lắng tai:

- Con đã tìm được người rồi. Mẹ nhất định thuê bằng được con bé đó cho con.

Bà Nhận nhíu mày:

- Con bé nào?

Hãn bật ra từng tiếng:

- Phương Phi!

- Con đùa kỳ vậy. Sao mẹ có thể mở lời thuê Phương Phi được. Hơn nữa, con bé vừa cứu con khỏi đám cháy. Mình đang mang ơn người ta đó.

Hãn nghênh ngang:

- Con không đùa, cũng không thích mang ơn. Nghe mẹ nói Phương Phi đi dạy kèm kiếm tiền phụ gia đình, con muốn cho con nhỏ một cơ hội để kiếm tiền vậy mà.

Bà Nhận lắc đầu:

- Điều đó không nên chút nào.

- Sao lại không nếu mẹ trả con bé kha khá tiền? Nếu Phương Phi chịu nhận việc này, biết đâu con chịu tập vật lý trị liệu.

Bà Nhận kêu lên:

- Con nói thật chứ?

Hãn lơ lửng:

- Con chỉ mới nghĩ thế thôi. Còn có tập hay không, con chưa dám hứa.

Bà Nhận im lặng, một lát sau, bà nói:

- Mẹ sẽ đi gặp Phương Phi. Dù chuyện này không dễ đâu.

Hãn gõ gõ tay trên vành xe lăn:

- "Bánh ít đi, bánh quy lại". Chị con bé đã được nhận vào công ty nhà mình, nó phải biết nghĩ điều đó chứ.

Bà Nhận khẽ cau mày. Con trai bà thay đổi quá mức. Bà không nghĩ một người từng sống trong sáng, đầy lý tưởng giờ lại có những suy tính sòng phẳng đến mức lạnh lùng đến thế.

Nuốt tiếng thở dài, bà quay về phòng mình. Việc công ty đang rối rắm, việc nhà cũng tựa tơ vò. Bà chỉ mong mình có sức khoẻ cũng như nghị lực để vượt qua giai đoạn khó khăn này.

No comments:

Post a Comment