Trần Thu Trang
Phải lấy người như anh
7
Vân kéo khoá chiếc áo
khoác, trên cầu gió lồng lộng làm nàng thoáng run. Nàng vừa chụp được
mấy kiểu hoàng hôn trên sông Hồng, có vẻ khá đẹp. Đã 6 giờ tối, hôm nay
Thìn hẹn qua nhà ăn cơm, có lẽ nàng cũng nên về là vừa. Tắt máy ảnh,
tháo ống kính cất vào chiếc ba lô chuyên đựng máy ảnh, chưa kịp đeo lên
vai thì thấy chuông điện thoại reo, Vân rút máy bấm answer.
Giọng
Thìn vội vàng và không khí ồn ào xung quanh anh ta tố cáo về “buổi
họp”. Nhưng Vân không căn vặn, nàng định nói mấy câu vô thưởng vô phạt
cho ra vẻ quan tâm nhưng Thìn đã dập máy. Vân nhún vai, nàng quen với
kiểu cách không đếm xỉa gì đến người đối diện này của anh ta quá rồi.
Đeo ba lô máy ảnh lên lưng, nàng đi về nhà. Lúc chiều nàng đã mua khá
nhiều thức ăn và làm mấy món Thìn thích, anh ta không đến, phải đem
xuống cho mấy ông thường trực chung cư kẻo lại mất công đóng hộp nhét
vào tủ lạnh và ngán ngẩm ăn dần mấy ngày.
Tạm
thời chưa có việc nhưng cũng không sợ thiếu tiền tiêu, Vân chẳng còn
biết làm gì hơn là chăm nom cho cuộc sống vợ chồng hờ. Dù cả tuần Thìn
mới mò tới một hai lần, thoả mãn xong là lăn ra ngủ, thậm chí vừa rời
khỏi người nàng đã thấy có điện thoại của vợ gọi về, Vân vẫn lau dọn
bếp, cọ phòng tắm, giặt quần áo và nấu cơm hàng ngày với vẻ cần mẫn
thích thú. Cảm giác của nàng bây giờ chẳng còn phụ thuộc vào người đàn
ông đág chán ấy nữa.
Đem gần hết chỗ thức
ăn xuống cho mấy ông bảo vệ, ăn qua loa xong bữa và rửa dọn sạch sẽ
đống bát đĩa nồi chảo lỉnh kỉnh, nàng vào phòng ngủ bật đầu đĩa xem
phim. Bộ phim Dương cầm (The Piano) này nàng xem đi xem lại đã mấy chục
lần, thậm chí phải bỏ đi một đĩa vì quá xước, nhưng tình cảm tinh tế dịu
dàng của Baines, người đàn ông nghèo thất học, dành cho Ada, người đàn
bà chỉ biết nói qua những phím đàn, vẫn đem đến cho nàng một cảm giác
xúc động đến khó thở.
Không biết bao
nhiêu lần nàng mơ ước được tự giải thoát mình theo cái cách mà Ada đã
làm: ôm trong tim kỷ niệm với một người, buông mình xuống biển khơi cùng
với một thứ đồ vật cất giữ tình yêu và sự đam mê của tâm hồn. Với Ada
là Baines và cây đàn, còn với nàng sẽ là ai và là cái gì đây…
Phim
đã hết, kim ngắn trên chiếc đồng hồ mới chỉ nhích qua số 8. Vân nghĩ
ngợi một lát rồi trở dậy thay quần áo. Nàng nhớ là hôm nay có một buổi
biểu diễn Rock ở bar Tiếng Vọng. Vào giờ này thì đi nghe nhạc một chút
dù sao cũng hợp lý hơn là nằm nhà cố dỗ giấc ngủ. Mở điện thoại tìm số
của Hoài Đan bấm call, nàng giật mình vì một giọng đàn ông trả lời.
- Cho mình hỏi, có phải máy của Đan không nhỉ? - Nàng hỏi ngập ngừng.
- Đúng rồi chị ạ. Tôi là Lập, chồng Đan. Đan đi học ở Anh nên tôi giữ máy.
- Ở Anh? Du học? -Vân sửng sốt.
- Xin lỗi chị là…
-
Em là Vân, bạn đại học của Đan, hôm cưới em có đến. Chết thật, em mải
việc không liên lạc không biết gì cả. Đan đi từ bao giờ hả anh?
-
Được bốn tháng rồi. Vân gọi Đan có việc gì không để tôi gửi email báo
lại? Hoặc nếu cần gấp thì Vân cứ gọi Đan trên Yahoo Messenger.
- Không, em chỉ định rủ Đan đi nghe nhạc thôi. Nhưng anh cứ đọc địa chỉ email và nick của Đan cho em với ạ.
Lập
đọc chậm rãi, nàng ghi nguệch ngoạc vào sổ rồi cảm ơn và gác máy. Đan
đi bốn tháng, tức là mới cưới được hơn một tháng đã đi du học ư? Sao hôm
hẹn đi uống cà phê nàng không thấy con bé nhắc gì tới việc này nhỉ.
Thật khó hiểu! Chẳng lẽ hôn nhân hợp đồng ư hay vợ chồng lục đục? Nhưng
thôi, kệ chuyện riêng của nhà nó, nàng phải đi đã.
* * *
Bar
Tiếng Vọng thực chất là một quán cafe nhạc sống nằm trong khuôn viên
một nhà văn hoá xuống cấp ở ngoại ô. Bãi để xe bạt ngàn xe đạp và xe máy
rẻ tiền. Đám sinh viên học sinh mặc áo pull đen in hình logo hoặc tên
các ban nhạc đứng kín khoảng sân rộng. Vân tống chiếc 82 vào bãi gửi
thật nhanh rồi chạy tới bên cánh cổng đóng kín, hình như nàng đã đến
muộn. Tiếng nhạc guitar chát chúa vang lên ở sâu trong sân khấu. Đám
khán giả trẻ trung đã bắt đầu gục gặc đầu và rũ tóc theo nhịp trống.
Nhét tấm vé trở lại túi áo, nàng quay người định đi thì thấy có người
gọi tên mình. Vân ngoái cổ nhìn, thấy Thanh chạy tới nói gì đó với đám
bảo vệ và cánh cổng được hé ra để nàng lách vào.
- Mình tưởng Thanh đang chơi rồi.
- Bọn em đánh sau. Tập hợp mấy ban mà. Sao chị đến muộn thế?
- Mình định gọi cho đứa bạn rủ đi cùng nhưng nó không có nhà. Với lại tìm đường vào cũng hơi lâu.
Thanh
vượt lên phía trước mở đường cho Vân đỡ phải chen, hôm nay anh ta mặc
áo sơmi carô xanh lá cây với quần túi hộp, trông trẻ con hệt như hôm
nàng thấy anh ta ở quán vỉa hè. Thanh nói mà không quay lại:
- Hình như cũng lâu rồi chị không đi xem Rock nên không biết chỗ này.
- Ừm, hồi mình hay đi, dân tình còn tụ tập ở Ngọc Khánh với quán Cây Si của ông Mạnh “sốt”.
-
Chỗ Ngọc Khánh giải tán lâu rồi, chỗ bác Mạnh thì hơi bé. Đây bây giờ
là điểm tụ tập chính của dân Rock Hà Nội. Anh em tổ chức cũng có nét
lắm.
- Ừ, chỗ này rộng rãi, hơi xa một tí
nhưng thoáng- Vân cũng bắt đầu gật gù theo tiếng nhạc- Âm thanh ánh
sáng làm cũng ổn. À, vừa rồi Thanh nói gì mà mấy đồng chí canh cửa cho
mình vào đấy?
- Em bảo chị là nhà báo đến xem để viết bài.
Vân
cười to, cảm thấy thú vị vì cách bịa chuyện của Thanh, nàng giơ tay xoa
đầu anh ta. Bình thường Thanh cao hơn nàng một chút, nhưng hôm nay nàng
đi đôi giày 7 phân nên trông ra dáng đàn chị hơn hẳn. Anh ta quay lại,
có vẻ hơi bối rối, chỉ cho nàng một chỗ trống, ấp úng nói xin lỗi rồi
len về phía sân khấu. Cô nàng MC mặc áo da có khoá móc mạ kền bóng loáng
cất giọng thánh thót giới thiệu “phần trình diễn của ban Biển Gọi”.
Biển
Gọi được coi là một trong ba ban nhạc cây đa cây đề của giới Rock Hà
Nội. Tuy không có nhiều sáng tác riêng như hai ban kia nhưng họ lại biết
cách chơi bắt chước khá giống với phong cách của các ban nhạc tầm cỡ
của nước ngoài như Metallica, Megadeth... Hôm nay, Biển Gọi chơi hàng
loạt các bài nổi tiếng của Metallica như Fade to black, The unforgiven
hay One. Ba tay guitar vẫn là những gương mặt nàng đã biết tiếng từ hồi
còn ở trường Mỹ thuật nhưng tay trống già đời có biệt danh Bình “cá mập”
thì đã chia tay ban nhạc. Người thay thế Bình “cá mập” là Thanh. Có lẽ
Thanh cũng mất công tập cùng cả ban nên tiếng trống giữ nhịp chắc nịch
và phong cách tung hứng của anh ta với tay guitar lead Vinh “chuột chết”
khi cũng lấy được kha khá tiếng vỗ tay reo hò tán thưởng. Các rocker
đàn anh cũng có vẻ khá hài lòng. Nhạc mỗi lúc một mạnh hơn, đám fan
chuyển từ gật gù nhẹ nhàng sang kiểu gập người rũ tóc rất bốc.
Sau
ban Biển Gọi là một ban mới nổi chơi Grunge và chịu ảnh hưởng phong
cách Nirvana. Họ chơi lại bản Smells like teen spirit và Come as you
are. Vân thích Nirvana nên nghe và hát theo hào hứng. Anh chàng hát
chính giọng khoẻ, ban nhạc chơi lại nhưng cũng khá sáng tạo khiến nàng
càng hưng phấn. Được một lát, nàng cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo
len mỏng không tay mà mồ hôi rịn ướt đẫm cổ và ngực. Mọi người xing
quanh cũng vậy, không mấy ai còn mặc áo dài tay nữa mà đã buộc hết áo
lên hông. Vài cậu trai cuồng nhiệt phía gần sân khấu thậm chí còn cởi
trần cầm áo quay quay. Dường như không ai có cảm giác lạnh dù hôm nay có
gió mùa.
Chương trình được sắp xếp xen
kẽ khá hợp lý. Hết phần trình diễn của nhóm mới nổi chơi Grunge lại đến
một nhóm đã thành danh khác với mấy bản ballad quen thuộc như Mama, I’m
coming home. Mọi người nắm tay nhau giơ lên cao đung đưa theo tiếng nhạc
và hát theo say sưa.
I could be right, I could be wrong
Hurts so bad, it's been so long
Mama I’m coming home…
Vân
cũng hát theo nhưng tâm trí nàng không để vào bài hát nữa mà tìm về bên
mẹ. “Con đang về mẹ ơi” Câu hát và những tiếng guitar tha thiết như
xoáy vào từng ngóc ngách trái tim nàng. Mắt nàng hoen nước rồi những
tiếng nấc nhỏ bắt đầu cắt vụn những câu hát. Nàng hoàn toàn không để ý
đến người bên cạnh cho đến khi bản nhạc dừng hẳn và giọng nói dịu dàng
của Thanh vang lên, anh ta chìa cánh tay ngang mặt nàng:
- Không có khăn giấy, chị lau tạm vào tay áo em vậy.
Loay
hoay quay mặt sang phía khác để tránh cái tay áo thoảng mùi mồ hôi đàn
ông, Vân lấy gói giấy trong túi. Nàng dùng mascara nên chấm khăn giấy
lên mắt rất chậm rãi. Và phải nói là nàng bối rối, vừa rồi Thanh nắm tay
nàng hơi quá chặt, còn nàng thì khóc hơi quá nức nở. Loại mascara này
quảng cáo là không lem nhưng biết đâu được, có khi bây giờ mặt nàng lại
giống mặt một con gấu trúc cũng nên. Thật may, ban nhạc tiếp theo đã lên
sân khấu và dạo ngay một giai điệu quen thuộc: Who ’ll stop the rain.
Bài hát hợp khung cảnh làm Vân và Thanh đỡ ngượng ngùng. Những hạt mưa
xuân bay lất phất phủ lên đêm nhạc một vẻ huyền ảo lung linh.
No comments:
Post a Comment