Trần Thu Trang
Phải lấy người như anh
28
Thanh gục mặt vào tay,
chàng ước sao mình có thể khóc. Nhưng không có giọt nước mắt nào chảy ra
từ cặp mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ của chàng. Nỗi đau đớn dường như đang
gặm nhấm và làm cho từng khoảng nhỏ trong óc chàng trở nên nhức nhối.
Vân vẫn chưa tỉnh. Tố đã ngoặt đuôi xe cản được chiếc taxi phóng ẩu
nhưng vụ va chạm cũng làm nàng ngã đập người xuống đường. Hậu quả của cú
ngã đó nghiêm trọng hơn cả Vân và chàng tưởng.
Thanh
đã lặng đi khi ông bác sĩ trực lạnh lùng nói hai chữ “sẩy thai” rồi
bước ra. Vân bị sốc và ngất ngay sau đó. Ngay cả khi bà y tá ngái ngủ
chọc mũi tiêm khá cẩu thả lên làn da tái nhợt, nàng vẫn không tỉnh.
Không kịp tìm phong bì giữa đêm khuya, Thanh vội vã dúi tờ năm mươi ngàn
vào túi ông bác sĩ để nhận được một câu thông báo cụ thể và nhẹ nhàng
hơn:
- Thai ít tháng mà để va đập mạnh
quá... Đã siêu âm kết quả tốt, không sót rau. Bệnh nhân không choáng,
chỉ là sốc tâm lý, tiêm thuốc an thần rồi. Đây là đơn thuốc, tạm thời
mua hai loại đầu thôi, một cái là dịch truyền, một cái là kháng sinh,
hiệu thuốc ở bên trái cổng chính ấy.
Ông
bác sĩ thích nói trống không đi khỏi, Thanh vẫn thẫn thờ. Ý thức về một
mầm sống vừa mất đi níu chặt chân chàng. Một vài người thức trông người
thân nằm cùng phòng lên tiếng an ủi, chỉ dẫn cho chàng mấy thủ tục không
thành văn trong bệnh viện và giục “làm nhanh lúc nào hay lúc đấy”.
Chàng thậm chí còn không thể hiểu nổi họ nói gì cho đến khi Tố bước tới
bên vỗ vai chàng, chiếc Matiz đỏ đã nát bét phần đuôi xe nhưng thật may
là Tố chỉ bị vài vết rách và bầm tím không đến nỗi nặng quá:
- Cậu để tớ đi mua thuốc cho, vào trong kia đi!
Thanh
máy móc lắc đầu rồi đi dọc hành lang. Những sự kiện liên tiếp xảy ra
trong một khoảng thời gian quá ngắn đã đem đến cho chàng quá nhiều đau
khổ. Với chàng, đây là một cơn ác mộng.
* * *
Vài
ngày sau, cơn ác mộng vẫn chưa chấm dứt. Không tỏ ra hoảng loạn hay
kích động, Vân giữ một vẻ u uất đau đớn. Bác sĩ vẫn phải cho nàng dùng
thuốc an thần. Buổi trưa, nàng nằm mê mệt. Ông Túc sau khi mang thêm
tiền cho Thanh chi dùng trong viện cũng đã quay về cơ quan. Hạnh Phương
xuất hiện trước mặt Thanh đúng lúc đó.
- Em nghe bố nói, anh đã đưa đơn thôi việc, có phải vậy không?
Thanh
không gật cũng không lắc đầu, chàng lặng lẽ chỉ ra hành lang và nhanh
chóng khép cửa lại. Khi đã ở ngoài khuôn viên bệnh viện, chàng mới lên
tiếng:
- Bây giờ không phải là lúc nói chuyện đấy nữa Phương ạ. Hôm trước anh đã nói rõ với em rồi.
- Vậy bây giờ anh xoay xở ra sao? Chị Vân thì bị như thế, tiền đâu mà…
- Anh tự lo được. Cảm ơn em.
- Em xin lỗi, hôm ấy em quá giận - Hạnh Phương sụt sịt.
Thanh
nhìn gương mặt lúc nào cũng như một diễn viên kịch của Hạnh Phương, khẽ
lắc đầu. Hôm qua, một tuần kể từ sau buổi nói chuyện của chàng với cô
ta, chàng đã xin nghỉ việc.
Mọi chuyện
bắt nguồn từ mối quan hệ thân thiết của mẹ Hạnh Phương và mẹ chàng. Hai
người thường nói vui là sẽ làm thông gia của nhau. Trước khi gặp Vân,
chàng cũng nghĩ rằng tình cảm tương đối nhạt nhẽo với Hạnh Phương sẽ có
thể phát triển thành một cái gì đó cao hơn tình cảm anh em, một thứ gần
như tình yêu. Thậm chí chàng cũng không quá ngần ngại khi để bà Hạnh Nhu
giới thiệu cho chàng một công việc tốt ở công ty của ông chồng cũ, tức
là bố Hạnh Phương. Việc Hạnh Phương đột ngột “lơ” Thanh đi khiến chàng
cảm thấy khá áy náy nhưgn chàng đã cố gắng rất nhiều trong công việc và
không để ai chê trách. Sau đó, khi đến với Vân, cảm giác áy náy đó cũng
đã phai dần. Chỉ tới những ngày gần đây, Hạnh Phương gặp lại và đột
nhiên thấy thích chàng, mọi chuyện mới trở nên phức tạp.
Tuần
trước, chàng đưa mẹ về quê viếng mộ các cụ bên nhà ngoại, bà Nhã rủ cả
mẹ con Hạnh Phương cùng đi. Trưa hôm đó, bà đã đòi vào một khu du lịch
sinh thái câu cá ven đường để tạo điều kiện cho Phương và Thanh nói
chuyện riêng. Trong chòi câu cá vắng vẻ, Phương đã nói rằng cô ta yêu
chàng, rằng cô ta đã sai lầm khi bỏ rơi chàng, rằng cô ta muốn được làm
con dâu mẹ chàng(!). Thanh đã nhẹ nhàng nhưng kiên quyết từ chối. Kể cả
khi Hạnh Phương dùng nhan sắc và gia sản để quyến rũ, chàng vẫn không
thay đổi. Bực tức, cô ta đã tuyên bố rằng chàng là đồ lợi dụng và thề sẽ
làm cho chàng phải hối hận.
Một tuần
qua, những chi tiết nhỏ trong công việc của chàng thường xuyên bị xét
nét bắt bẻ. Từ trước tới nay, có một quy luật là Thanh rảnh rỗi nghĩa là
mạng của công ty hoàn toàn ổn định và an toàn. Thế nhưng cấp trên giờ
đây lại kêu ca về việc chàng rảnh rỗi. Là một kỹ sư chuyên về bảo mật,
Thanh làm việc rất thận trọng. Cấp trên thấy vậy lại cho rằng chàng chậm
chạp. Và khi chàng nói ra ý định viết phần mềm bảo mật riêng để phù hợp
với đặc thù công ty, họ đã gạt đi. Chàng biết, mình đã trở thành cái
gai trong mắt ông Bảo Thăng, quyền giám đốc và là bố Hạnh Phương. Ngay
cả thói quen đi xe Vespa của chàng cũng bị nêu ra châm biếm giữa cuộc
họp. Đến hôm nay, sau một trận lôi đình của ông Thăng nhằm vào chàng vì
mấy ngày nghỉ phép đột xuất, Thanh đã đưa đơn thôi việc.
Hạnh
Phương vẫn khóc mãi không thôi. Tiếng nấc và những giọt nước mắt của cô
ta khiến Thanh bất nhẫn, chàng ngồi xuống bên cạnh cô ta trên chiếc ghế
đá hẹp, cô ả được thể ngả hẳn vào vai chàng. Thanh quay mặt sang phía
khác và nhích người ra nhưng vẫn không rời chiếc ghế đá. Chàng nói nhỏ:
- Em nín đi.
- Anh nói anh không giận em đi đã.
-
Ừ, anh không giận em đâu – Thanh nói như cái máy, mắt vẫn nhìn miên man
về phía góc vườn hoa. Ở đó có một gia đình bệnh nhân, người đàn ông bế
đứa trẻ nựng nịu trong khi bà vợ bóc quýt và đút từng múi cho chồng.
- Anh nói không giận nhưng không thèm nhìn mặt em - Hạnh Phương thút thít, giọng sũng nước.
Thanh
quay lại nhìn Phương, giơ tay nắm hờ vào bàn tay đang vò nát mảnh giấy
ăn và cố mỉm cười với cô ta như trước đây chàng vẫn làm. Nụ cười cuối
cùng trước khi thực sự bước vào cơn ác mộng!
* * *
Nhà ga đông nhốn nháo, những con người lúc nào cũng vội đang chen
lấn trong hàng hoặc bồn chồn bên đám túi hòm lỉnh kỉnh, mùi quần áo lạ
mùi hành lý trộn với tiếng loa cùng tiếng người léo nhéo tạo thành một
thứ tác động tổng hợp chẳng dễ chịu gì cho thần kinh. Một cô gái trẻ ăn
mặc đơn giản nhưng sang trọng đang thơ thẩn dạo quanh sảnh rộng. Do có
trục trặc kỹ thuật, chuyến tàu đi miền Nam của cô sẽ chuyển bánh chậm
khoảng nửa tiếng đồng hồ. Mải mê vào cuốn sách hướng dẫn du lịch Lonely
Planet, cô suýt nữa va phải một người.
- Xin lỗi chị.
Người
phụ nữ xách túi giả da mặc chiếc áo khoác tối màu đang vịn vào tường vẻ
mệt mỏi, chiếc khăn bằng dạ quàng kín tai và kiểu ăn mặc già dặn thì
hoàn toàn xa lạ, nhưng những lọn tóc nâu lỉa chỉa của người này làm cô
gái cảm thấy ngờ ngợ…
- Vân, có phải mày không?
Cái đầu quàng khăn dạ quay lại. Một gương mặt xanh mét nhưng quen thuộc, không biết có nên gọi là đang cười.
- Mày bị cảm hay sao mà mặt tái thế? Lại đằng kia ngồi đi.
Quá
ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Đan, con bạn mới hôm trước còn chat với
nàng từ London, Vân không còn sức để làm gì khác. Nàng buông mình xuống
chiếc ghế nhựa. Lạnh toát.
- Thấy sao
rồi? – Đan sờ lên trán bạn, rút khăn giấy khẽ thấm mồ hôi đọng trên đó
rồi dợm đứng dậy – Mày ngồi đây để tao ra kia mua hộp dầu.
Vân đưa bàn tay rã rời ngăn Đan lại, thều thào:
- Thôi, không cần đâu. Tao đỡ hơn rồi.
- Không được, mày tựa vào người tao, mình ra kia tìm chỗ nào dễ chịu hơn để ngồi. Phải uống cái gì nóng nóng…
- Đừng, để tao ngồi yên cho đến lúc lên tàu đi. Tao trúng gió thôi, lên tàu ngủ một giấc là khỏi ấy mà.
Không
bắt Vân đi và cũng không đi ra ngoài nữa, Đan hỏi một chị đứng tuổi
ngồi ở gần đó để mượn hộp dầu xoa lên thái dương, lên cổ cho bạn. Hơi
dầu ấm sực làm nước mắt Vân giàn giụa. Nén cơn đau âm ỉ để ngồi thẳng
dậy, nàng nhìn Đan hỏi bằng giọng bình thường nhất:
- Sao giờ này mày lại ngồi đây? Bỏ học về đi chơi với chồng hả?
Đan
cười không trả lời mà lại hỏi ngược nàng. Vân cũng cố nặn ra một nụ
cười méo mó. Nàng quàng lại cái khăn lên đầu để tránh một cơn xúc động:
- Sắp sửa có cái lễ động thổ khởi công trong khu kinh tế Lao Bảo, công ty nhận tổ chức, sếp phái vào đấy làm.
- Làm chỗ này vẫn ổn chứ hả? Sao tao thấy mày xanh thế?
-
Tốt lắm mày ạ. Còn mặt mũi tao thế này, chẳng qua là vì vội đi không
trang điểm thôi. Mà mặt tao thì mày biết rồi đấy, thiếu son phấn một cái
là bạc ra ngay.
- Ừ, chắc là vì trúng gió nữa. Thế là mày đi tàu Thống Nhất chuyến 11 giờ à?
Vân gật đầu. Nàng nhìn vẻ quý phái trên gương mặt hồng hào của Đan, khẽ nhói lên một nỗi đau ghen tị.
- Thực tập với Yvonne de Philbert thế nào? Sao về sớm thế?
- Xong hết rồi mày ạ. Có muốn ở người ta cũng kiên quyết đuổi về.
- Thế mày định đi đâu? Sài Gòn, Huế hay Đà Nẵng? Sao không đặt vé bay lại đi tàu thế hả? Mà nãy giờ tao không thấy chồng mày?
-
Mày toàn hỏi một tràng như thế thì tao biết trả lời thế nào – Đan lắc
đầu, thoáng cười – Tao đi Huế, sau đó sẽ đi tiếp Đà Nẵng. Đi chơi một
mình thôi. Chồng để ở nhà, cho vào tủ khoá kỹ rồi.
Vân nhìn xoáy vào đôi mắt rất sáng của bạn, nàng biết cái kiểu nói vừa ngoa vừa buồn cười của con bé này:
- Có chuyện gì à? Sao vừa mới về mà chúng mày đã…
- Chuyện cũng dài dòng lắm. Hai bọn tao thi nhau hiểu lầm.
- Lỗi của ai nhiều hơn?
Như bất ngờ trước câu hỏi của bạn, Đan ngẩn ra một lát rồi mới lẩm bẩm:
- Không biết nưa, chắc của tao nhiều hơn.
- Vậy thì giải thích xin lỗi.
Nói
xong câu ấy một lát Vân mới cảm thấy ngạc nhiên và cay đắng với chính
mình. Đan đang ngó nàng lạ lẫm. Có lẽ chưa bao giờ nó nghĩ đến chuyện
Vân, một người thích đối xử phũ phàng với đám mày dâu lại đưa ra lời
khuyên như vậy. Nàng nhìn sững vào vẻ chần chừ trên khóe môi hơi cười
của nó, liên tưởng đến việc nàng đã vội chạy theo Thanh để nói rõ chuyện
hiểu lầm. Tại sao cũng là đàn bà mà nó và nàng khác nhau tới từng phản
ứng nhỏ như vậy nhỉ? Tiếng loa văng vẳng, chẳng rõ đang nói gì. Vân bậm
môi, cơn đau lại dội lên.
- Trông mày xanh quá! - Giọng đan đang lo lắng- Hay trả lại vé về nghỉ để mai hãy đi.
- Không được.Tao cần đi gấp.
- Vậy thì cứ ngồi yên ở đây để tao sang đường mua thuốc.
Đan đứng dậy quay người bước đi, như sực nhớ ra điều gì, nó quay lại nhìn nàng cười dịu dàng:
- Cảm ơn mày.
Vân
hiểu nó định cảm ơn nàng vì điều gì nhưng không lắc cũng chẳng gật, chỉ
đưa mắt theo dáng đi thanh thản của nó cho đến khi mất hút. Xách chiếc
túi của mình lên, nàng bước về phía cửa ra tàu, cúi mặt cố để không bật
lên tiếng nấc. Trên băng ghế mà nàng và Đan vừa bỏ lại, cuốn Lonely
Planet nằm trơ trọi. Giờ chỉ còn mình nàng trong cái thế giới đầy đe dọa
này…
No comments:
Post a Comment