Apr 24, 2016

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC: Thiên tài tiểu Vương Phi - Chương 132-136

Chương 132: Từ nay về sau chỉ có thể làm người què

Tiến về sân của mình, trong mắt Vương phu nhân tinh quang chợt lóe, vào trong phòng, nàng âm độc xem xét tình trạng của Tô Nhân Vũ, hừ, làm sao có thể để ngươi chết dễ như vậy được, nếu ngươi chết, kế hoạch của ta sao có thể thực hiện được.


Mời đại phu đến, hắn được mệnh danh là “Thần y”, hắn cũng do mình mời đến, chỉ cần trả giá cao, hắn sẽ cứu chữa. Đã là hắn cứu giúp, vốn không thể chết. Nhưng là hắn cả đời xem của nặng hơn người, rất tham tiền, chỉ cần trả giá cao, hắn cũng dám giết người. Cho nên tuy rằng là thần y, cũng là người hậu viện của nàng thích mời nhất. Không phải vì cứu người, hơn một nửa là vì hại người. Chỉ cần cầm đủ tiền, muốn biến thành cái dạng gì, là điên, choáng váng, bán thân bất toại, trúng độc như thế nào, hắn đều có thể làm được.

Vương phu nhân tự mình nhìn hắn bắt mạch cho Tô Nhân Vũ, châm cứu, một canh giờ sau, hắn nhìn Vương phu nhân cười cười, “Phu nhân yên tâm, đảm bảo như ý người.”

Làm cho Tô Nhân Vũ bị thương tâm mạch, không được khỏe mạnh như trước nữa, về sau từ từ suy nhược, sau vài năm thì chết, cũng không có người hoài nghi, thật sự là thiên y vô phùng. Đến lúc đó gia đình này là của con nàng, cũng là của nàng.

Vương phu nhân hài lòng đưa cho hắn một tờ ngân phiếu, Hoàng đại phu suy nghĩ một chút, sợ không phải có hai ngàn hai? Hắn nắm bắt cơ hội, cười cười, lại hỏi:“Không phải còn có vị tiểu thư sao?”

Chặt đứt chân, đau chết ngất, không cứu sẽ chết. Nàng chết, Quốc Công khẳng định sẽ phát cuồng, ít nhất sẽ không dễ chịu với phu nhân.

Vương phu nhân nhướng nhướng mi, trì hoãn thời gian dài như vậy, tốt nhất nên chữa trị, cái chân kia của Tô Hinh Nhi, nàng đắc ý cười cười, “Làm phiền.”

Hoàng đại phu ha ha cười, “Không ngại, hơn nữa lão phu cũng Tống phu nhân cũng có nhân tình, mua một đưa một.”

Nói xong cùng nha đầu đi đến phòng trong xem Tô Hinh Nhi.

Vương phu nhân nhìn thoáng qua Hỉ Thước bên cạnh, thấy nàng đáy mắt hồng hồng, tinh thần rất là tiều tụy, trên mặt thậm chí còn có tro bụi, nhân tiện nói: “Ngươi tại sao lại biến thành như vậy, còn không mau tắm rửa.”

Hỉ Thước cắn môi nói: “Phu nhân, nô tỳ sợ hãi, lão gia không có việc gì chứ.”

Vương phu nhân hừ một tiếng,“Lão gia phúc lớn mệnh lớn, có thiên thần bảo hộ, có thể có chuyện gì. Ngươi yên tâm, chờ lão gia tỉnh lại, tu dưỡng mấy ngày, ta liền nói với hắn, cho ngươi làm di nương.”

Chương 133: Cùng Vương phu nhân giằng co tới cùng

Hỉ Thước quỳ trên mặt đất, “Phu nhân, nô tỳ không dám, nô tỳ thầm nghĩ đi theo hầu hạ phu nhân.” Nàng cúi đầu, gắt gao cắn răng, đem lòng hận thù chôn ở trong lòng.

Vương phu nhân tiến lên nâng nàng dậy, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở, “Đừng như vậy, mau hảo hảo chiếu cố lão gia, hiện tại mọi chuyện lộn xộn, ta cũng không yên tâm nếu người khác nhúng tay vào. Lỡ lão gia có chuyện gì không hay xảy ra, chúng ta đều là nữ nhi, sẽ sống như thế nào.”

Hỉ Thước gật đầu, lúc tiểu nha đầu đưa nước ấm trong đó có khăn mặt qua, nàng lau mặt, ngồi ở bên cạnh chăm sóc Tô Nhân Vũ.

Vương phu nhân nhìn nàng một cái, lại cho bà quản gia giám sát, còn mình dẫn người đi ra cửa.

Trên giường Tô Nhân Vũ, mày run rẩy. Hỉ Thước hai mắt đẫm lệ nhìn không thấy rõ ràng, lại nhìn, thấy hắn mê man như trước, liền giúp hắn bôi thuốc mỡ vào những chỗ bị bỏng.

Vương phu nhân cho người cầm đèn, mang theo nha đầu thân tín nhất cùng mụ mụ đi về phía phòng chứa củi ở sau viện, cho người gác cửa, nàng muốn đích thân thẩm vấn Đỗ di nương.

Đỗ di nương bị người đánh cho tỉnh lại, mờ mịt nhìn Vương phu nhân. Đột nhiên, nàng như chó nhảy dựng lên, “Ngươi là ác phụ, ngươi, ngươi, ngươi là ác phụ! Tâm địa rắn rết. Đưa con cho ta.”

Có người đưa ghế bành đến, Vương phu nhân ngồi ngay ngắn, lạnh lùng nói: “Nữ nhi của ngươi tứ tiểu thư đã chết cháy.”

Đỗ di nương oán độc vô cùng nhìn nàng, hô lớn: “Nữ nhi của ta là Hinh Nhi, Hinh Nhi, không phải tứ tiểu thư, ngươi đưa nữ nhi cho ta.”

Nàng nghe lén bên ngoài mụ mụ nói chuyện, tam tiểu thư vốn còn sống, kết quả bị Vương phu nhân cho người đem nàng giết chết, làm bộ bị lửa thiêu chết, vì lão gia đang hôn mê. Đỗ di nương lập tức phát điên, nàng bị người trói lại, bị nhét giẻ vào miệng, vẫn liều mạng chửi bậy.

Hai mụ mụ dùng chân đạp Đỗ di nương xuống, Vương phu nhân lạnh lùng nhìn nàng, “Ngươi là cái lão bất tử phái tới kèm hai bên của ta, nghĩ ta không biết sao?”

Đỗ di nương oán hận nói: “Cho nên ngươi bắt đầu tỏ ra yếu thế, còn cho ta làm đương gia, làm cho lão phu nhân xem. Làm cho lão phu nhân đối với ngươi yên tâm, quản gia giao cho ngươi làm. Ngươi là ác phụ, hắc tâm, không chết tử tế được.”

Vương phu nhân ngửa đầu cười to, tựa hồ trên đời không có gì đáng cười hơn, nàng vỗ chân, “Theo ta đấu, ngươi còn non lắm.”

Chương 134: Tâm tư của người tình nguyện xuất gia

Đỗ di nương trong mắt lóe cừu hận, “Ngươi cũng không tốt gì. Ngươi rất lợi hại, cũng đấu không lại Cố di nương. Ngươi hại chết nàng, nàng cũng vĩnh viễn sống ở trong lòng lão gia.”

Vương phu nhân sắc mặt phát lạnh, “Ba” cho Đỗ di nương một cái tát, “Tiện nhân! Đánh cho ta!”

Vài mụ mụ bùm bùm dùng giày để đạp Đỗ di nương, máu từ miệng nàng chảy ra, người bầm tím.

Vương phu nhân hừ nói: “Tiện nhân như ngươi là cái gì, ngươi đáng ra phải cảm tạ ta, ngày đó đã lưu giữ ngươi.”

Ngày đó Cố di nương trong bụng có hai hài tử, nàng cố ý cho Hoàng đại phu kê đơn, cho bà đỡ làm mấy chuyện xấu, giết chết một hài tử là nam, trực tiếp chết ở trong bụng Cố di nương, căn bản không có đi ra.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến âm thanh của mụ mụ, “Đại, đại tiểu thư?”

Vương phu nhân nheo mắt, lập tức đứng dậy, nói: “Cho ta hảo hảo nhìn nàng.”

Nàng ra cửa, âm trầm nhìn đại tiểu thư, “Ngươi tới nơi này làm cái gì, nha đầu mụ mụ đâu.”

Đại tiểu thư ánh mắt càng thêm xa lạ, lạnh lùng nhìn nàng, “Ta muốn xuất gia.”

Đại phu nhân cảm thấy thân mình chao đảo, có hai người liền đỡ nàng, nàng lập tức ý thức khẳng định được là có người xúi giục đại tiểu thư, nàng nhìn Xuân Mai nói: “Đi thăm dò xem, ai cùng đại tiểu thư nói gì.”

Xuân Mai biết ý của nàng, hơn phân nửa là Lâm di nương, đương nhiên cũng có thể là nhị tiểu thư.

Đại tiểu thư nói xong bước đi, căn bản mặc kệ mẫu thân nói cái gì, bước đi kiên quyết, bóng dáng cô thanh. Nàng lấy việc sinh ra trong gia đình này là bi ai, vì có như vậy mới vì mẫu thân mà thống khổ. Cho dù bọn họ không cho nàng xuất gia, thì lòng của nàng cũng đã chết. Ở đây không có ấm áp, chỉ có tính kế cùng âm mưu hiểm độc trong nhà, giống như phần mộ, không bằng xuất gia.

Quốc Công phủ xẩy ra đại hỏa hoạn, mọi người đều biết, trở thành đề tài câu chuyện ở đầu đường cuối ngõ.

Mọi người đều nói Quốc Công gia không có khả năng cứu sống, hoàng đế quyết định hạ lệnh chấp thuận đại thiếu gia về nhà xử lý hậu sự, lão gia lão phu nhân cũng sẽ mang nhị thiếu gia còn có nhị gia tam gia tới rồi xử lý. Khoảng hơn một tháng nữa bọn họ sẽ tới, khi đó trong nhà càng náo nhiệt.

Mười ngày sau, Tô Nhân Vũ tỉnh lại, Vương phu nhân vẻ mặt bi ai rất phù hợp, gầy yếu tiều tụy, vui mừng quá mà khóc: “Lão gia, ngươi rốt cục cũng tỉnh lại. Việt nhi cùng lão phu nhân bọn họ đã tới rồi.”

Chương 135 

Tô Nhân Vũ trên mặt không có biểu cảm gì, một người thâm thúy, tuấn lãng nay bỗng đờ đẫn trống rỗng, “Hinh Nhi đâu?”

Vương phu nhân cho người ôm Tô Hinh Nhi đem đến. Tô Hinh Nhi bị chặt đứt chân, tuy rằng tình trạng không tốt lắm, nhưng là bởi vì bị thương quá nặng, khẳng định là thọt chân, hơn nữa bây giờ còn thường xuyên phát sốt hôn mê, dựa vào thuốc của Hoàng đại phu mà duy trì.

Tô Nhân Vũ xem Tô Hinh Nhi tuy rằng như thế, nhưng ít nhất là bảo vệ được tính mạng, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi: “Tứ nha đầu đâu?”

Vương phu nhân rơi lệ, “Không có. Đứa nhỏ đáng thương, ta còn nói muốn hảo hảo thương nàng, đối với nàng giống như vài tỷ tỷ khác. Còn nhỏ như vậy mà thông minh, lúc nhỏ, cũng không tranh cãi ầm ĩ...... Ô ô.”

Tô Nhân Vũ chỉ cảm thấy ngực như bị một trận búa tạ đánh xuống, nỗi đau nói không nên lời, hai mắt từng đợt biến thành màu đen.

Trước mắt lại là cặp mắt đen bóng, cười hì hì nhìn hắn, “Cha, cái này gọi là binh bất yếm trá, cho nên kim thiền thoát xác, lừa dối, di hoa tiếp mộc, sẽ thường dùng.”

Bất ngờ không kịp kìm nén, hắn lập tức rơi lệ đầy mặt. Chính mình cũng không có ý thức, giật mình nhận ra mình đang ở đâu, giống như không có tôn quý.

Vương phu nhân cảm thấy cười lạnh, lại âm thầm đắc ý. Nếu hắn biết, đó là nữ nhi thân sinh của hắn, chỉ sợ...... Nàng trong lòng vui mừng không thôi.

Trong tiểu viện Đỗ di nương điên điên khùng khùng khóc khóc cười cười, một bên khóc Tô Mạt, một bên khóc Tô Hinh Nhi. Vương phu nhân cho người gạt nàng, nàng tự nhiên không biết Tô Hinh Nhi còn sống.

Lúc này hai mụ mụ trông coi nàng bên ngoài đang ăn hạt dưa, nói chuyện phiếm, “Lão gia thật ra đã tỉnh, nhưng sức khỏe vẫn không tốt. Hỉ Thước chăm sóc.”

“Ít nhiều còn có phu nhân, nếu không nhà này liền thành tro.”

“Cũng phải, cho dù là lão phu nhân đến, cũng không có cách nào chỉ trích phu nhân.”

Đỗ di nương nghe xong, hét một tiếng xông lên, “Cho ta gặp lão gia, ta muốn gặp lão gia, ta muốn nói cho hắn, Hinh Nhi là con của ta, là của ta, của ta...... Ta muốn gặp lão gia, ta muốn gặp Hinh Nhi của ta, ta muốn gặp lão phu nhân......”

Hai mụ mụ vừa nghe, biến sắc, lập tức tiến lên đè nàng xuống, nhét đồ vào miệng nàng. Đỗ di nương đột nhiên không biết lấy đâu ra sức lực, lập tức đẩy hai mụ mụ, chạy như điên, một mụ mụ nóng nảy, cởi giày ra, nhè Đỗ di nương ném.

Chương 136: Kết cục của Đỗ di nương và nguyên nhân gây hỏa hoạn 

Bất ngờ không kịp phòng, Đỗ di nương bị ném trúng gáy, cảnh phía trước tối lửa tắt đèn, phía sau không có ánh trăng . Đỗ di nương chân trái vướng chân phải, lập tức té ngã, đầu đụng vào đá ở bên đường, lập tức ngất đi.

Mụ mụ không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, quay sang một người khác nói: “Lúc lão gia tỉnh lại, tóm lại không có biện pháp, đi xin chỉ thị của phu nhân."

Mụ mụ khác nghe lời, lập tức đi lấy đèn lồng chạy đi xin chỉ thị.

Rất nhanh, nàng trở về, “Phu nhân trước mặt Trần mụ mụ tự mình bảo, làm cho nàng biến mất.”

Hai mụ mụ một người một chân kéo Đỗ di nương, đi đến bên cạnh ao, lập tức đem nàng ném xuống.

Qua một khắc đồng hồ, hai người trở về sau tiểu viện, sau một lúc lâu, mới hô to, “Ai nha, thật khó lường, Đỗ di nương chạy.”

“Nhanh đi gọi người tìm, không thể để cho nàng chạy.”

Sáng sớm ngày hôm sau, hạ nhân phụ trách quét dọn của Tô phủ tìm thấy thi thể của Đỗ di nương ở trong hồ.

“Đáng thương, sợ là nhớ tứ tiểu thư điên rồi.”

Vì thế mọi người đều nói Đỗ di nương tưởng niệm tứ tiểu thư, thương tâm quá độ, trượt chân ngã xuống hồ nước. Chết đuối.

Đỗ di nương đã chết, bất quá là vớt lên, làm một cái hòm nhỏ, đến lúc đó đem đi chôn là hết phận sự.

Nay trong nhà liên tiếp xẩy ra chuyện, lão gia không để ý tới mọi chuyện, toàn dựa vào Vương phu nhân.

Xẩy ra hỏa hoạn, nha môn liền phái người đến, bởi vì nhiều nha đầu mụ mụ chết cháy, bọn họ kết luận là tại thời điểm xẩy ra hỏa hoạn, nơi đó phát hỏa, thiêu màn. Hơn nữa trên sàn nhà tìm được chứng cớ, nơi đó có một cái khe nhỏ, tuy rằng không rõ ràng, nhưng gió không ngừng thổi, phía trên là màn tơ lụa, một chút ánh lửa đều có thể gây cháy.

Bất quá còn có cái bộ khoái nói, cũng có thể là có kẻ trộm lẻn vào, thừa dịp mọi người đang chơi đùa định trộm này nọ, kết quả có nha hoàn đi ra, kẻ trộm sợ hãi, không cẩn thận đánh nghiêng ngọn nến, khiến cho xảy ra hỏa hoạn. Chứng cớ dưới lớp tro tàn của cái bàn có mấy khối bạc vụn, còn có mấy cái kim châm linh tinh.

Mặc kệ nguyên nhân là như thế nào, dù sao mọi người đều cho rằng ít nhiều Vương phu nhân thấy loạn mà không sợ hãi, mới có thể dập tắt hỏa hoạn, mới không có tai họa khác.

Vương phu nhân giả bộ lao lực quá độ, hiện tại lại nhiều việc mệt mỏi, nàng nghiêng người tựa vào tháp thượng nghỉ ngơi.

No comments:

Post a Comment