Chương 40: Độc kế của Vương phu nhân
Người dịch: Heidi
40. Hỷ Thước thấy nàng còn nhỏ tuổi mà miệng mồm lanh lợi khéo léo, rất thích, nên bước lên nói với Tam tiểu thư: "Tam tiểu thư cũng đừng làm quá lên, phu nhân đều bị đánh thức rồi, ngày mai nhất định sẽ tức giận."
Tam tiểu thư giậm chân: "Ta sợ sao? Các ngươi hợp lại ức hiếp ta, ta biết rồi. Trước đây mẫu thân ta được sủng ái, nàng ta nén hận, sai con tiện nhân đó hại chết mẫu thân ta. Các người đắc ý chưa, bây giờ lại đến chỉnh ta, ta sẽ mách phụ thân, xem có hưu nàng ta loại ác phụ đó không."
Nghe xong mọi người trong tòa viện đều chết sững. Tuổi nhỏ thế mà quá ác độc, đồng thời mọi người đều hướng nhìn Lý mụ mụ. Lý mụ mụ hoàn toàn không thèm để ý, hừ lạnh một tiếng, đến bế Tam tiểu thư trên tay.
Tam tiểu thư coi bà ta như thân nương, ôm cổ bà ta nói: "Mụ Mụ, ngày mai chúng ta đi nói với phụ thân." Nói xong hai người bước vào phòng.
Tô Mạt bước đến cạnh Đỗ di nương, đưa tay nâng bà ta lên: "Di nương, đi qua chỗ ta, sửa soạn lại một chút."
Đỗ di nương hai đầu gối nặng trĩu, sắc mặt phờ phạc.
Hỷ Thước sai người dọn dẹp lại, tạm thời đưa Đỗ di nương đi đến Phù Dung viên, nàng ta đi theo giúp Tô Mạt bôi thuốc, lại hầu hạ chút nữa mới quay về.
Nàng ta vừa đi Tô Mạt nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Đỗ di nương, nghĩ nàng ta chung quy là tưởng nhớ mình, dù sao cũng là mẹ con tình thâm, máu chảy ruột mềm, nàng nói: "Di nương muốn thăm ta, tại sao lại không trực tiếp kêu cửa, lại còn muốn leo tường. Nếu để phu nhân biết được, sợ rằng không có mặt mũi gì."
Đỗ di nương cúi đầu, khóc hoài không lên tiếng.
Tô Mạt lại an ủi nàng ta, sau đó để lại trong chính phòng nghỉ ngơi.
Hỷ Thước vội vã quay về chỗ Vương phu nhân, phu nhân đang mặc áo ngủ tơ lụa, nghiêng dựa trên cái gối lớn “Chuyện sao rồi?”
Hỷ Thước bước tới, một bên bóp vai cho nàng ta, rồi nói: "Đỗ di nương muốn đi thăm Tứ tiểu thư, ai ngờ cảnh tối như om, trèo sai tường. Tam tiểu thư rất tức giận, sai người đánh Di nương. Tứ tiểu thư đi qua bảo lãnh Di nương, nàng ta hiện ở chỗ Tứ tiểu thư ."
Vương phu nhân hừ lạnh một tiếng :"Tam tiểu thư bên đó, trong viện luôn đèn đuốc sáng trưng, trèo sai tường?"
Hỷ Thước không nói gì, Vương phu nhân lại hỏi: "Bọn họ đã nói những gì?"
Hỷ Thước biết là sẽ không giấu được, biết phu nhân tai mắt khắp nơi, bèn nói: “Tứ tiểu thư không có gì, mọi chuyện đều suy nghĩ đến phu nhân, tuổi nhỏ quả thực không dễ gì, nhưng Tam tiểu thư, lời vào lời ra đều làm mất thể diện của phu nhân. Lý mụ mụ cũng là quá phận, xúi giục Tam tiểu thư đến... nếu không thì chỉ là một tiểu nha đầu, sao lại nói ra được những lời đó?"
Chương 41: Độc kế của Vương phu nhân
Ánh mắt của Vương phu nhân lạnh như băng: "Xem ra nếu ta không thị uy các ngươi lại tưởng ta dễ bị hà hiếp, muốn trèo đầu cưỡi cổ ta cả rồi !"
Hỷ Thước lên tiếng khuyên nhủ: "Phu nhân, trước hết người nên bình tĩnh lại. Tam tiểu thư được lão gia nuông chiều đến hư hỏng rồi. Nếu phu nhân đấu đá với nàng ta nhất định sẽ bị lão gia khiển trách."
Vương phu nhân gật đầu đồng ý, "Đúng là như vậy thật, theo ta thấy Tứ nha đầu là đứa hiểu chuyện, lá gan cũng lớn lắm. Phải để nàng ta ra bên ngoài nhiều một chút để cho người khác thấy một đứa được nuông chiều quan tâm , một đứa lại không có ai dạy dỗ, nhưng lại khác biệt đến vậy!"
Hỷ Thước cười cười rồi đỡ Vương phu nhân lên giường. Tâm địa của Đại phu nhân nàng ta hoàn toàn hiểu rõ, cái này có thể gọi là toạ sơn quan hổ đấu, chính là kéo Tứ tiểu về phe mình, sau đó để Tứ tiểu thư cùng Tam tiểu thư đấu đá lẫn nhau, coi như cũng có kịch vui để xem.
Sang ngày hôm sau, lúc trời mới tờ mờ sáng, bên ngoài cửa sổ mọi thứ còn bị phủ bởi một lớp sương mờ nhạt thì Tô Mạt đã tỉnh dậy, nàng cảm thấy cổ họng khô cứng nên kéo chăn qua một bên để dậy uống nước.
Vì Đỗ di nương ngủ trong phòng nàng nên Trương mụ mụ và nha đầu Trực Dạ tạm thời ngủ bên ngoài phòng.
Nàng hắng giọng gọi một tiếng nhưng không có ai trả lời nên bèn nghĩ tự mình đi lấy thì hơn, đột nhiên đâu đó vẳng lại tiếng rì rầm. Thì ra là có người đang thì thầm lẩm bẩm gì đó, âm thanh nghe không được rõ cho lắm, nàng cố gắng lắng nghe thật kỹ, thì ra là Đỗ di nương đang cầu nguyện. Tô Mạt nghe loáng thoáng thấy nàng ta nói nhiều lắm, cái gì mà cầu lão thiên gia ban phước cho con gái của ta có thể sống lâu trăm tuổi , cái gì mà ban phước cho nó có cuộc sống phú quý giàu có, ban phước cho nó hưởng được sự sủng ái của phụ thân, tránh xa mấy con hồ ly yêu quái đừng để bị ám hại gì gì đó .
Tô Mạt khẽ cười, xem ra Đỗ di nương này rất thương yêu con gái của mình, tuy rằng mấy ngày trước nàng ta đã làm ra không ít chuyện xấu nhưng cũng đã bị lão gia xử phạt. Bây giờ xem ra nàng ta rất quan tâm đến nàng, sự tức giận của Tô Mạt dường như đã giảm đi phần nào, có lẽ nay mai nên tìm vài người đến sửa sang lại chỗ này để nàng ta khỏi phải chịu cực khổ.
"Di nương , ta khát rồi !" Tô Mạt nói khẽ.
Đỗ di nương giật mình, nàng ta khẽ kêu lên một tiếng, hoang mang đứng dậy, trên gương mặt vẫn còn hiện lên chút hốt hoảng: "Ngươi, tại sao ngươi lại ra đây ?"
Tô Mạt ngồi cạnh giường, nhẹ giọng nói :"Ta khát!"
Đỗ di nương trừng mắt nhìn nàng, tựa hồ như chưa hiểu nàng đang nói gì mà vẫn còn ngơ ngác trong nỗi hốt hoảng .
Lúc này Hạ Vũ ở bên ngoài nghe thấy được liền lập tức khoác áo bước vào: "Di nương đang ngơ ngác cái gì thế, tiểu thư chỉ muốn uống một cốc trà thôi mà."
Hạ Vũ bước đến bên cạnh bàn, lấy bình trà sứ từ trong bình giữ ấm ra, rót cho Tô Mạt một ly nước ấm.
Chương 42. Mẹ con liền tâm
Tô Mạt cảm thấy có chút thất vọng, ban đầu nàng nghĩ rằng Đỗ di nương quan tâm đến nàng, xét cho cùng cũng là mẹ con một lòng, tại sao nàng ta vẫn không thể vứt bỏ sĩ diện bản thân, tại sao không ở trước mặt nàng thể hiện sự quan tâm chứ?
Tô Mạt khẽ thở dài một tiếng, bên ngoài Trương mụ mụ cùng các nha đầu khác cũng đã thức dậy cả, bắt đầu sắp xếp mọi thứ. Do phải đi thỉnh an, nên hôm nào mọi người cũng phải dậy sớm . Tô Mạt vẫn còn nhỏ, thân thể lại yếu đuối nên không chịu được việc phải dậy quá sớm, do đó lúc Trương mụ mụ giúp nàng chải đầu, nàng chỉ biết cúi đầu chịu đựng.
Trong khi đó, Đỗ di nương cứ thản nhiên ngủ và bật ra những tiếng ngáy. Chân mày Trương mụ mụ nhíu lại khó chịu, nàng ta thấp giọng nói: "Đỗ di nương này sao lại như vậy chứ? Không thèm giúp đỡ gì cả, đến cả việc con gái mình phải đến phủ của Đại phu nhân thỉnh an, nàng ta cũng chỉ biết lo cho bản thân mình”
Tô Mạt ngẫm nghĩ dù sao Đỗ di nương cũng biết vì con gái cầu phước, không nên tính toán với nàng ta làm gì, "Thôi, mặc kệ nàng ta đi!"
Tô Mạt để Trương mụ mụ bế trên tay, nha hoàn cầm đèn đi phía trước, mọi người đều gấp gáp đến phủ của Đại phu nhân. Khắp nơi trong phủ Đại phu nhân đều đã sáng đèn, chẳng qua là có chút yên ắng. Sau khi bước vào trong, Tô Mạt nhận ra Thánh Vương Đại tỷ, Nhị tỷ đều đã có mặt nhưng Tam tiểu thư vẫn chưa thấy bóng dáng .
Nàng tiến tới chỗ Đại phu nhân khấu đầu thỉnh an, Đại phu nhân mỉm cười bảo nàng miễn lễ và đến gần nàng ta, một tay bế nàng lên, tỉ mỉ đánh giá:"Tứ nha đầu của chúng ta dáng điệu mĩ lệ thanh tú, còn đẹp hơn so với các tỷ tỷ, lại rất hiểu chuyện. Nào, mau trở về chỗ ngồi, cùng các tỷ tỷ vui đùa"
Lúc này nha đầu bên phủ của Tam tiểu thư đến báo:" Thưa phu nhân, Tam tiểu thư đang bị bệnh, cảm thấy trong người không được khỏe nên không thể đến thỉnh an phu nhân được."
Chân mày của Vương phu nhân nhướng cao, thanh âm phát ra đầy vẻ chế nhạo: "Vậy thì cứ việc nghỉ ngơi, không cần đến thỉnh an nữa. Các ngươi đợi một lát, dùng bữa xong chúng ta sẽ đến thăm hỏi nàng ấy"
Lúc này nha đầu của Lâm di nương cũng chạy đến báo, nói rằng lão gia cũng đang ở bên đó, tối qua lão gia mất ngủ, vừa mới chợp mắt, các nàng không thể qua đó được. Trong lòng Vương phu nhân cười nhạt, xem ra Lâm di nương này có lão gia bên cạnh đã không quan tâm đến nữ nhi bảo bối của mình rồi.
Vương phu nhân tỏ vẻ không vui phất phất tay cho nàng ta lui về .Rồi chợt quay sang cười với Tô Mạt: "Dù sao ta vẫn còn ba cô con gái ở đây, cũng không cảm thấy thiếu vắng ai, trong lòng không còn trống trải nữa"
Tô Mạt hiểu ý của nàng ta, ý nàng ta muốn nói nàng hoàn toàn có thể cướp lấy địa vị của Tam tiểu thư trong lòng nàng ta. Nàng ngoan ngoãn gật đầu cảm tạ, Vương phu nhân bế nàng lên. Lúc này Đại tiểu thư lạnh lùng liếc mắt, Vương phu nhân vốn là mẫu thân thân sinh của nàng ta lại chẳng hề đối đãi thân thiết với nàng ta như với các muội muội.
No comments:
Post a Comment