Apr 24, 2016

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC: Thiên tài tiểu Vương Phi - Chương 137-140

Chương 137: Cấu kết với nhau làm việc xấu để được ngôi vị cao 

Nhị tiểu thư tự mình quỳ xuống, ôn nhu nói: “Mẫu thân không cần quá mức hao tổn tinh thần, việc đã đến nước này, cũng không phải mẫu thân có thể thay đổi được. Nữ nhi nghe nói Dương Châu xẩy ra đại hỏa hoạn, thiêu mười ngày mười đêm, hủy hàng vạn gian phòng ở đó. Cũng nhờ có mẫu thân chỉ huy, mới bảo vệ được gia đình chúng ta lớn như vậy.”


Vương phu nhân hơi hơi mở hí mắt, quay người nhìn nàng một cái, nhị tiểu thư ngày thường ôn ôn nhu nhu , bộ dạng muốn chứng tỏ, đứng lên nói như vậy, thật sự là ôn nhu như nước, nhu thuận đáng yêu.

Nàng cảm thấy hừ lạnh, thản nhiên nói:“Nếu nhi nữ của ta cũng giống như ngươi thì tốt quá.”

Nhị tiểu thư khuyên nhủ: “Đại tỷ tỷ chính là nhất thời thương tâm quá độ. Đừng nói là người thiện tâm trọng tình cảm như đại tỷ tỷ, cho dù là nữ nhi vẫn cảm thấy đau lòng, khóc vài đêm không hết nước mắt. Tứ muội muội, nghĩ đến là thấy đáng thương.”

Nàng cúi đầu lau lệ, đôi mắt hồng hồng, gầy yếu tái nhợt hai má biểu hiện nàng mấy ngày nay cũng đau buồn mà tiều tụy, làm cho người ta nhịn không được thương tiếc. Còn nhỏ tuổi mà có tâm tư, công lực như thế này, Vương phu nhân cảm thấy cười lạnh, coi như là không đơn giản.

Vương phu nhân ngấn ngấn lệ, “Con của ta, ngươi mau đứng lên đi. Đại tỷ tỷ bị bệnh, tam muội muội bị bệnh, tứ muội muội không còn, ngươi mà cũng có chuyện gì không hay xảy ra, sẽ khiến cho nương nhiều thương tâm.”

Nàng kéo nhị tiểu thư, cho nàng ngồi ở bên cạnh mình. Nhị tiểu thư cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng như tuyết, cảm thấy âm thầm đắc ý.

Vương phu nhân vuốt tóc nhị tiểu thư, lại nghĩ làm như thế nào để đối phó với lão phu nhân, lão Quốc Công phu nhân kia, tuy rằng lớn tuổi, nhưng là càng già càng khôn ngoan, hơn nữa thân thể khỏe mạnh, tinh thần quắc thước, cũng không phải dễ đối phó. Nàng cần nghĩ ra mưu kế một chút mới được. Và quan trọng hơn là, nhị thiếu gia Tô Việt đã về đến đây, còn con trai của nàng đại thiếu gia Tô Thích lại chưa trở về. Nàng suy nghĩ kĩ lại, làm sao bây giờ.

Tô Nhân Vũ sau khi tỉnh lại liền chuyển đến thư phòng, hắn sai Lâm di nương chăm sóc Tô Hinh Nhi, đại tiểu thư ở lại phủ của đại phu nhân. Hỉ Thước được phu nhân chỉ định, đi theo Tô Nhân Vũ hầu hạ.

Tô Nhân Vũ mặt vẫn băng bó, nhìn không rõ tưởng cái gì, thường xuyên ngồi ở trên giường, càng ngày càng ngẩn ngơ.

Hỉ Thước lấy khăn mặt dính thấm ướt nhẹ nhàng lau mặt cho hắn, “Lão gia, nghỉ ngơi một chút đi. Đại phu nói, ngài nên tĩnh dưỡng cho tốt.”

Chương 138: Tâm sự bí mật của Hỉ Thước 

Tô Nhân Vũ vẻ mặt ác liệt, mặc dù có mấy chỗ trầy da, lại làm cho hắn có một vẻ anh tuấn và tàn độc hơn, hắn thanh âm băng băng, “Đỗ di nương chết như thế nào.”

Hỉ Thước đem chuyện nghe được nói.

Tô Nhân Vũ hừ một tiếng. Trong thư phòng trầm mặc.

Sau một lúc lâu, Tô Nhân Vũ lại hỏi: “Tứ nha đầu......”

Hắn chỉ cảm thấy ngực đau nhói. Hắn không biết, bất tri bất giác, tiểu nha đầu kia, hắn vẫn không chú ý tới, không có trút tâm huyết vào tiểu nha đầu đó, thế nhưng lại chiếm một vị trí không thể thay thế ở trong lòng hắn sao?

Hắn ấn trên ngực, Tô Hinh Nhi bị què chân cũng không biết là nặng hay nhẹ. Hắn lẩm bẩm nói: “Doanh nhi, thực xin lỗi, ta đã cố hết sức. Cho dù nữ nhi của chúng ta bị chặt đứt chân, ta nhất sẽ tìm cho nàng một nam nhân tốt, làm cho nàng được hạnh phúc.”

Hỉ Thước nhìn hắn vẻ mặt bi thương, lại cố gắng kìm nén, không khóc ra nước mắt, nhưng bộ dạng lại đau đến mức tận cùng, làm cho nàng, những người đứng xem đều không nhịn được mà muốn khóc lớn. “Lão gia, tứ tiểu thư thông minh đáng yêu, nhất định không phải là đứa trẻ bình thường, cho dù không còn, cũng sẽ được lên thiên đường......”

Nói xong, nàng nhịn không được, ôm mặt khóc.

Tô Nhân Vũ vô cùng tức giận trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, “Vì sao ngươi khóc?”

Hỉ Thước run lên, liền xoa xoa nước mắt, “Hầu gái tuy rằng vẫn hầu hạ phu nhân, nhưng cùng tứ tiểu thư gặp mặt nhiều lần, cũng thích nàng......”

Tô Nhân Vũ yên lặng nhìn nàng, mở hí mắt, “Nếu ta nhớ không lầm, có một lần ngươi phạm lỗi, phu nhân muốn đánh chết ngươi, đem ngươi bán đi làm điếm.”

Hỉ Thước liền quỳ xuống.

Tô Nhân Vũ nhướng nhướng mi, “Sau cùng, nàng tha cho ngươi, là Cố di nương thay ngươi cầu xin, đúng không?”

Hỉ Thước rơi lệ đầy mặt. Tô Nhân Vũ tiếp tục nói: “Cố di nương đối đãi với ngươi tốt lắm, cũng thường đưa ngươi nhiều đồ. Kỳ thật, các ngươi là trình diễn khổ nhục kế. Đúng hay không?”

Hỉ Thước kinh ngạc nhìn hắn, cả người lạnh như băng, đột nhiên, nàng lắc đầu, “Nô tỳ là thật tâm thích Cố di nương.”

Cố di nương ôn nhu, thiện lương, rộng lượng, giống tiên tử siêu phàm thoát tục, căn bản khinh thường không cùng các nữ nhân tranh đoạt tình cảm.

Chương 139: Đắc ý đến mức nàng nằm mơ cũng không ngờ tới

Tuy rằng nàng phụng mệnh đại phu nhân đi tiếp cận Cố di nương, kỳ thật Cố di nương căn bản là biết, còn cười nói mình không ngại. Bất tri bất giác trái tim mình đã bị Cố di nương chinh phục, nàng đã gặp qua nữ nhân đáng yêu nhất. Nàng vì Cố di nương ở trước mặt Vương phu nhân làm rất nhiều che dấu, nhưng sau cùng, vẫn bất lực, dù sao so với đương gia chủ mẫu, nàng bất quá cũng chỉ là tiểu nha hoàn. Cho dù là hiện tại, làm đại a đầu bên cạnh phu nhân, có thể nói bị loại bỏ vẫn là bị loại bỏ, rất nhiều chuyện chỉ cần phu nhân không nghĩ nàng biết nàng sẽ nói không biết. Ví dụ như lần này...

Tô Nhân Vũ nhẹ nhàng mà à lên một tiếng, “Đem quả cầu bạc lại đây cho ta.”

Hỉ Thước đem quả cầu bạc vẫn còn nguyên vẹn được nắm chặt trong cánh tay bị đốt cháy, đặt ở trên bàn. Tô Nhân Vũ phất phất tay, cho nàng đi xuống, hắn không muốn chính mình trở nên ngơ ngẩn.

Quả cầu bạc đã gần như biến hình, tựa như...

Bất ngờ không kịp chuẩn bị, hắn chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt...

Qua mấy ngày, Vương phu nhân sai người đem tứ tiểu thư tạm thời an táng ở Lăng Hư quan, chờ một thời gian nữa rồi đưa về phần mộ tổ tiên.

Kim Kết khóc đến tê tâm liệt phế, dập đầu xin lão gia phu nhân cho nàng ở trước mộ phần của tiểu thư để giữ đạo hiếu, không muốn tiểu thư cô đơn một cá mình.

Tô Nhân Vũ tinh thần hoảng hốt, tựa hồ đối tứ tiểu thư một chút cũng không thèm để ý, tất cả mọi chuyện đều do Vương phu nhân làm chủ.

Vương phu nhân cảm thấy Kim Kết đối với chủ tử trung nghĩa, liền khích lệ, nói: “Ngươi đi tu hành, sau ba năm, ta đi đón ngươi. Về sau, ngươi chính là nghĩa nữ của ta.”

Kim Kết cảm thấy chân tay rã rời, dập đầu, đứng lên đi ra ngoài, được một đoạn liền ngã quỵ. Mụ mụ hoảng hốt ôm nàng đem đi, về nhà mời đại phu đến xem.

Nay nhìn toàn bộ trong nhà, khắp nơi đều hợp ý mình, Vương phu nhân thật là vui sướng. Lập tức cho người bắt tay vào làm ở sân phía đông một hoa viên đẹp nhất, cấp cho đại tiểu thư một tòa lầu đẹp đẽ quý giá. Tô Nhân Vũ vì đại hỏa hoạn nên bị thương, hơn nữa tâm bệnh phát tác, không có tâm lực, tất cả mọi việc đều do phu nhân làm chủ. Nay ở Tô phủ, Vương phu nhân nói một không ai dám nói hai, một tay che trời. Nàng ngay cả nằm mơ cũng không ngờ tới, thật là đắc ý.

Chương 140: Bình tĩnh tìm được đường sống trong chỗ chết

Tháng ba cảnh xuân rất đẹp, trăm hoa nở rộ, Xuân Thủy trường thiên.

Trên một chiếc thuyền lớn đi về hướng bắc, một có một tiểu cô nương bảy tuổi, mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt, ghé vào lan can của nhìn một màu trời nước. Mây trắng bay, thủy điểu bay tán loạn, nắng và mây cũng bồi hồi. Thật sự là một bức tranh xinh đẹp.

Người chung quanh đều ghé mắt xem nàng, tuy rằng là một tiểu nha đầu, nhưng lại có khí chất lạnh nhạt siêu thoát, lại giống như là người xuất gia tu hành trăm ngàn năm, làm cho người ta cảm thấy yên tĩnh bình thản.

Từ làn da trắng hồng, bị ánh mặt trời nhuộm đẫm, đôi mắt to đen bóng, lông mi thật dài, lớn lên nhất định sẽ trở thành một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Con người đó ở ngay trước mắt, nhưng có một cái gì đó thăm thẳm, làm cho người ta có một cảm giác sợ hãi không dám tới gần. Dung mạo như thiên sứ, khí thế như ma quỷ, lạnh lùng tàn nhẫn, làm cho người ta không dám nhìn lâu.

“Mạt Mạt, Mạt Mạt, ngươi đọc xong chưa, lại đi ra đây mà nhàn hạ!”

Một tiểu nha đầu bảy tám tuổi khác, cài trâm trên đầu, xinh đẹp như nhau, cũng là mày rậm loan mâu, bộ dạng rất lanh lẹ. Một giọng nói khỏe mạnh sáng sủa hơi thở đập vào mặt. Mọi người thầm khen hai tiểu nha đầu xinh đẹp.

Hồ Tú Hồng nguyên bản là có một đôi mắt khi cười, loan loan giống trăng non, nhưng lúc trợn tròn, cũng rất lớn. Giống như con hổ nhỏ, hung hăng.

Tô Mạt quay đầu, miễn cưỡng nhìn nàng cười, “Tiểu cầu vồng, ngươi hung hăng cái gì, ta đã sớm đọc xong rồi.”

Hồ Tú Hồng lập tức nhíu mày, “Không công bằng.”

Trước đây, nàng cùng Tô Mạt tốc độ giống nhau, sau lại phát hiện Tô Mạt càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng, cơ hồ là nhanh gấp mấy lần nàng, hơn nữa đọc rồi sẽ không quên.

“Chúng ta trở về lấy sách xác nhận.”

Hồ Tú Hồng cuồng đọc sách, nếu sinh ra ở hiện đại, chắc chắn là thầy giáo cha mẹ sẽ rất thích đứa nhỏ này.

Tô Mạt bị nàng kéo mạnh mẽ giãy dụa, không muốn vào khoang thuyền, “Không cần, ta không cần đi. Ta muốn xem cảnh sắc.” Giống như nơi đó có cái gì giống như ác ma không muốn đối mặt.

Hồ Tú Hồng cười khanh khách đứng lên, “À, ngươi sợ Tĩnh thiếu gia đúng không.”

Tô Mạt lập tức che mặt, không biết nói thế nào, lại bị Hồ Tú Hồng mạnh mẽ lôi đi.


No comments:

Post a Comment