Từ Tốc
Tháng Ngày Có Em
Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ
Chương 24
Thật bất ngờ khi một thầy giáo già
lại là một anh hùng kháng Nhật. Càng bất ngờ hơn khi thầy Dương lại là Trương
Quốc Uy. Nhưng có một điều mà chúng tôi lại không nghĩ tới nữa. Người mà thường
khi bị chúng tôi trêu ghẹo – Anh Tử lại là kẻ đã cứu chúng tôi thoát khỏi cảnh
tù đày.
Sau khi thầy Dương qua đời mọi
chuyện đã lắng xuống thì chúng tôi mới biết được vì sao Khuyển Dưỡng Quang Hùng
thả chúng tôi.
Thì ra là thế này. Thầy Dương uống
thuốc độc tự tử. Thầy Hiệu trưởng bối rối. Lưu Đại Khôi tìm thầy Uông Đông
Nguyên tìm không ra. Trong cái hoàn cảnh rối tung đó thì Anh Tử xuất hiện. Anh
Tử nói thầy Hiệu trưởng yên tâm. Chuyện bọn tôi bị bắt, Anh Tử sẽ tìm cách giải
cứu.
Và Anh Tử đúng là một cô gái thông
minh. Nàng biết đây là một vụ án nghiêm trọng, nên không thể sử dụng tình cảm
cha con mà giải cứu bọn tôi, nên đã dùng đến biện pháp khác.
Nàng đi thẳng đến trại giam giả vờ
như để tìm thầy Uông, nhưng thật ra đã tìm cách đưa tin cho bọn tôi biết chuyện
thầy Dương đã tự sát và nguyên nhận chuyện bọn tôi bị bắt.
Vì Anh Tử là con gái của Khuyển
Dưỡng Quang Hùng, chuyện đó mọi người đều biết, nên Anh Tử đã vào được trại
giam khá dễ dàng. Anh Tử mang theo một số bánh trái phân phát cho từng phòng
giam. Đến phòng Ngô Nhân Kiệt, nàng lén đưa giấy cho ông ta dặn dò phải bác bỏ
mọi sự liên hệ đến bọn học trò chúng tôi.
Nhờ vậy khi Quang Hùng, Suzuki và
Uông Đông Nguyên thẩm vấn. Ngô Nhân Kiệt đã nhận hết tội trạng. Kể cả chuyện
rải truyền đơn dán bích chương trong thành, rồi gây hỏa mù bằng cách đỗ lỗi cho
bọn học sinh, để quân Nhật đóng cửa trường, học sinh bơ vơ sẽ tự động tham gia
du kích.
Nhờ vậy mà tội của chúng tôi được bỏ
qua. Vả lại ông cũng không muốn làm cho con gái cưng của ông khó xử khi trở lại
trường. Thế là trong buổi tối hôm ấy bọn tôi được lệnh tha cả.
Trưởng lớp Lưu Đại Khôi là người
được ông hiệu trưởng cứu vì có quan hệ họ hàng xa gần, Khôi nói: “Thế tại sao
ông ta biết đó là tội của Ngô Hán Thanh mà lại cố tình trút tội cho Đinh Ngọc
Như?” Câu hỏi này sau đó chúng tôi cũng tìm được giải đáp. Đó là vì thầy hiệu
trưởng thương bọn tôi. Biết bọn tôi nghèo có bị bắt tội tình khó tránh. Còn
Đinh Ngọc Như là con của Đinh Tân Trai, một tên Hán gian nhiều tiền lắm của, có
thế lực, nên ông biết dù có trút tội cho Đinh Ngọc Như, Như cũng chẳng sao. Xem
ra ông Phật đất có vẻ ba phải vậy mà cũng lắm nghĩa tình.
Sau cái chết của thầy Dương. Tất cả
bọn học sinh chúng tôi đều nhìn Uông Đông Nguyên bằng ánh mắt căm thù không
giấy giếm. Tại sao ông biết chuyện bọn hiến binh sẽ đến bao vây mà không báo
trước? Còn cố tình lánh mặt? Không biết chừng người đi tố thầy Dương đích thực
là ông ta. Mặc dù Suzuki đã đính chính chuyện đó. Sự nghi ngờ đó càng tăng khi
sau đó bọn tôi thấy Uông Đông Nguyên lúc nào cũng có mặt sát bên Suzuki và
Khuyển Dưỡng Quang Hùng. Uông Đông Nguyên rõ ràng là người của Nhật. Hắn là Hán
gian, thông dịch viên và cả mật thám cho bọn Nhật nữa.
Nhưng nỗi buồn của chúng tôi không
chỉ dừng lại ở đấy. Một tuần lễ sau, qua Đinh Ngọc Như chúng tôi còn biết được
tin Ngô Nhân Kiệt đã bị Khuyển Dưỡng Quang Hùng xử bắn ngay trong ngục. Dĩ
nhiên người đau lòng nhất là Ngô Hán Thanh. Hắn thề sẽ giết Quang Hùng và
Suzuki để báo thù cho anh hắn. Còn với Uông Đông Nguyên tội chết vẫn không
thay. Chúng tôi sợ Ngô Hán Thanh trong giấy phút phẫn chí làm liều, nên cố
khuyên can hắn đủ điều. Cố giữ lấy chữ nhẫn mà chờ thời cơ. Hán Thanh cũng hứa
là chỉ hành động bao giờ thuận tiện và quyết không để liên lụy đến người khác.
Mọi người đều biết trong lúc tình
hình khẩn trương thế này Khuyển Dưỡng và Suzuki rất đề cao cảnh giác, đi đâu
súng ống cũng trang bị đầy đủ, lại có người hộ tống đi kèm, nên muốn cũng khó
mà hành động. Thế là lòng hận thù của bọn tôi chỉ còn biết chờ để trút cả lên
người Uông Đông Nguyên.
Nhưng có lẻ Uông Đông Nguyên cũng
tiên liệu được chuyện đó nên từ lúc sự việc xảy ra, ông ta không còn đến
trường; nghe đâu ông ta đã được chuyển sang ngành khác. Bắt đầu từ đó môn học
Nhật ngữ cũng được bãi bỏ.
Riêng với Anh Tử thì thái độ chúng
tôi đã xét lại, rõ ràng nàng là ân nhân đã cứu chúng tôi khỏi cảnh tù tội. Như
vậy thì không thể vơ đũa cả nắm. Người Nhật có người tốt kẻ xấu. Bọn xâm lược
là xấu, còn nhân dân họ chưa hẳn là người thù.
No comments:
Post a Comment