Oct 4, 2012

Tháng Ngày Có Em - Chương 17

Từ Tốc

Tháng Ngày Có Em


Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ
Chương 17
 
Điền Mục Thanh không chết.

Thật vậy, cuộc chạy đua lần đó vì đã vượt quá sức, Mục Thanh lại mới hồi phục sau cơn lao bệnh nên mới có những triệu chứng nguy hiểm như vậy, nghỉ ngơi một buổi là Thanh đã gần như bình thường, vì vậy tôi tưởng Điền Mục Thanh sẽ phải nằm viện vài ngày, không ngờ chỉ một hôm ở lại bệnh viện, hôm sau hắn đã xuất viện theo người cậu đi xa. Vì không hay biết, nên chẳng ai kịp đưa tiễn hắn trừ Liễu Ngạn Phong. Theo lời Liễu Ngạn Phong, chuyện Điền Mục Thanh yêu thầm Anh Tử đã bị người nhà biết được, nên không muốn hắn quay trở lại trường. Lúc hắn dưỡng bệnh ở nhà, cũng may có người cậu ở Thượng Hải về quê nên sẵn dịp đã đưa hắn lên đấy. Mục đích để Điền Mục Thanh vào Đại học.

Trước khi đi hắn đã xin phép với cậu quay trở về trường từ biệt bạn bè, không ngờ loại trùng hợp ngày kỷ niệm thành lập trường, thế là hắn cũng tham dự.

Tuy rằng ngày xưa đám bạn học trong trường không mấy thiện cảm với Mục Thanh, nhưng lần chia tay đột ngột này cũng khiến mọi người hồi hộp xúc động. Anh Tử thì khỏi nói, khi được tin đã khóc òa. Có lẽ vì cái hành động liều mạng vì tình hôm qua đã khiến Anh Tử rung động thật sự.

Điền Mục Thanh rồi sẽ quay về đây không? Vì mọi người đều biết Thanh trồng cây si Anh Tử! Chúng tôi tự hỏi, nhưng Vương Ngọc Anh thì cả quyết không. Anh chàng thi sĩ nhà ta biết rõ là Anh Tử nào có yêu mình, nên mới chọn chuyện đi xa để mọi thứ vào quên lãng.

Vương Ngọc Anh còn thổ lộ cho biết một chuyện, đấy là lúc Mục Thanh nằm dưỡng bệnh ở quê nhà có gởi cho Anh Tử một lá thư nhờ Anh đưa giùm. Đương nhiên là Vương Ngọc Anh đã mở trộm ra xem nên mới kể lại được cho bọn tôi biết.

Theo Anh, Điền Mục Thanh đã nói: Trong thời gian nằm dưỡng bệnh hắn đã suy nghĩ rất nhiều về tình yêu. Hắn cho rằng tình yêu trai gái chẳng có gì đáng trách, nó là một nghệ thuật có tính chất thơ mộng, trong sạch và cao cả. Có nhiều người lầm lẫn họ đánh giá thấp tình yêu vì họ nào biết tình yêu là gì. Với họ chỉ là một thứ nhục dục tầm thường của loại cầm thú hạ đẳng.

Chính vì xem tình yêu là một nghệ thuật, nên Điền Mục Thanh cho rằng phải tôn thờ, đừng để ý niệm nhục dục làm tổn hại đến vẻ đẹp cao cả mà phải coi đó là một cái gì tối thượng, như vậy tình yêu mới không bị sứt mẻ theo thời gian.

Chính vì quan niệm như thế nên Điền Mục Thanh quyết tâm rời khỏi trường, chấp nhận làm người lữ hành cô độc trong thế giới thi ca.

Sau đó theo lời Vương Ngọc Anh thì Anh Tử cũng có hồi âm. Cô nàng cũng nhờ Vương Ngọc Anh chuyển hộ cho Mục Thanh. Trong thư Anh Tử cảm ơn cảm tình mà Mục Thanh dành cho nàng, và nói nàng chỉ xứng đáng làm một người bạn với Mục Thanh thôi.

Nàng cũng thẳng thắn cho Mục Thanh biết là đã trao trái tim mình cho người khác rồi. Mặc dù không biết người khác có để ý đến mình hay không. Thành ra Anh Tử cũng cảm thấy đau khổ vô cùng.

Chúng tôi biết những điều Vương Ngọc Anh nói là thật chứ không hề bịa đặt. Sau đó có lần Dương Sơn định dò xét tình cảm của Anh Tử, hỏi Anh Tử có muốn viết thư cho Mục Thanh không. Anh Tử chỉ lắc đầu cười, còn nói Dương Sơn là người vô tình, chẳng hiểu Mục Thanh đâu.

Và Điền Mục Thanh đã làm đúng điều hắn nói. Sau khi đến Thượng Hải. Bọn tôi đã mất liên lạc với hắn luôn. Với Điền Mục Thanh, chúng tôi không tán thành triết lý sống của hắn mà chỉ cảm thấy thương hại. Ngô Hán Thanh cũng nhân dịp này bày tỏ nhân sinh quan của mình với mọi người. Anh chàng cho rằng sống cần thực tế. Muốn có ngày mai phải xây dựng ngày nay. Muốn tương lai hạnh phúc thì bây giờ đấu tranh với những bất công, áp bức. Sống không được yếu hèn, không được khiếp nhược trước sự sống còn của đất nước. Nước mất thì cá nhân còn ý nghĩa gì? Vì vậy không nên vị kỷ mà phải biết sống đẹp, chết đẹp.

Liễu Ngạn Phong thì phần nào đã bị ảnh hưởng tư tưởng của Điền Mục Thanh, nên hắn viết con người phải có nhân bản nhân vị, con người không nên làm nô lệ cho bất cứ cái gì mà phải độc lập, phải làm chủ bản thân mình. Làm chủ bản thân mới tự giác ngộ. Nếu người người đều làm chủ được bản thân, không xâm phạm sự tự do của người khác thì đương nhiên chiến tranh biến mất. Còn sử dụng chiến tranh để chống lại chiến tranh chỉ là một phương pháp hạ sách thôi. Cách lý luận của hắn có vẻ không tưởng quá.

Rõ ràng là lý luận của Liễu Ngạn Phong và Ngô Hán Thanh giờ đã khác nhau. Lưu Đại Khôi phải đứng ra giảng hòa bằng cách phê bình cái tự do quá trớn của Liễu Ngạn Phong nhưng cũng không tán đồng thái độ quá khích của Ngô Hán Thanh.

Bút chiến giữa các phe chẳng ai chịu ai nên cuối cùng phải nhờ đến thầy Dương. Thầy Dương nói rằng sự tiến hóa của xã hội góp phần gây ra chiến tranh và thù hận, và mâu thuẫn tạo ra sự tiến hóa. Nhưng ông cũng nói chiến tranh phi nghĩa thì không thể nào tồn tại được. Có điều đất nước hiện nay đang ở trong tình trạng chiến tranh. Không thể trốn tránh thực trạng chiến tranh. Không thể trốn tránh thực tại nhưng cũng đừng hấp tấp liều mạng. Không thể trốn trong tháp ngà. Phải đối mặt với cuộc chiến. Ông tin là với sự tiến hóa, mọi điều xấu xa rồi sẽ bị đánh tan. Con người càng lúc càng nhân bản hơn.
 

No comments:

Post a Comment